Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1592



CHƯƠNG 1592

Mạnh Ngọc thấy vậy, vội hỏi: “Giai Nhi, em sao rồi?”

“Em đau, Ngọc, chân của em rất đau.” Lâm Giai Nhi túm chặt cánh tay của Mạnh Ngọc, gương mặt đau tới mức vặn vẹo: “Ngọc, chân của em đau quá hu hu hu…”

Chân đau!

Mạnh Ngọc vội vàng kiểm tra chân của cô ta.

Nhưng anh ta không dám dùng sức chạm vào, chỉ có thể ấn bóp nhẹ.

Cái ấn này, trái tim lập tức rơi xuống đáy cốc.

Bởi vì anh ta sờ được, xương đầu gối của Giai Nhi mềm nhũn, mà của người bình thường là cứng, vậy thì chỗ mềm anh ta sờ, không phải là xương, mà là thịt.

Cũng tức là, xương đầu gối của Giai Nhi bị người ta đập nát rồi, đã không còn nữa, chân của Giai Nhi đã hoàn toàn mất khả năng cứu chữa, cả đời này không thể đứng dậy được nữa.

Lâm Giai Nhi không biết chân của mình rốt cuộc như thế nào, bởi vì khi cái chân đầu tiên của cô ta bị đánh gãy thì đã ngất đi, thời gian sau đó, căn bản cũng trong trạng thái hôn mê, cho nên luôn không biết chân của mình rốt cuộc bị thương tới mức độ nào, có thể chữa được hay không.

Cô ta bây giờ nói đau, cũng là muốn để Mạnh Ngọc kiểm tra giúp, xem có thể khỏi không, nếu có thể khỏi, Mạnh Ngọc chắc chắn sẽ chữa khỏi chân của cô ta.

“Ngọc, chân của em sao rồi?” Lâm Giai Nhi nhịn đau, nhìn Mạnh Ngọc hỏi với ánh mắt hy vọng.

Miệng của Mạnh Ngọc há ra, hồi lâu sau mới cất giọng khàn khàn đáp: “Giai Nhi, rất xin lỗi, chân của em đã hoàn toàn phế rồi!”

Lời này không khác gì một tia sét đánh thẳng vào cô ta, khiến thế giới cảm giác của Lâm Giai Nhi đều đang xoay vòng.

Phế rồi…

Vậy cô chẳng phải kiếp này chính là một phế nhân hay sao?

“Aaaaa!” Lâm Giai Nhi hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả như vậy, đau đớn hét toáng lên.

Hét tới mức người bên ngoài cũng nghe thấy.

Tống Vy quay đầu liếc nhìn cửa phòng phía sau: “Hạo Tuấn, anh nói xem bên trong như thế nào?”

Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh lùng nói: “Lâm Giai Nhi chắc chắn là biết chân của mình không thể khôi phục, cho nên mới như vậy.”

“Anh sao chắc chắn như vậy?” Tống Vy tò mò nhìn anh.

Môi của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên: “Bởi vì anh vừa nghe thấy bọn họ đang nói về chân, cho nên đoán cái là biết.”

Tống Vy phì cười một tiếng: “Thì ra là như vậy, em không nghe thấy.”

“Em đâu phải không biết chồng của em thính lực tốt cỡ nào.” Đường Hạo Tuấn chỉ vào tai của mình, không hề che đậy sự đắc ý.

Tống Vy lườm anh, lười quan tâm anh.

Trong phòng, Mạnh Ngọc thấy Lâm Giai Nhi giống như ác ma, trong lòng cũng rất khó chịu.

Anh ta đưa tay ra, túm lấy cánh tay của cô ta: “Giai Nhi, em bình tĩnh một chút có được không.”

“Bình tĩnh sao?” Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ngầu nhìn anh ta: “Mạnh Ngọc, anh nói cho em biết, em làm sao bình tĩnh được, chân của em phế rồi, cũng không đứng dậy được nữa, em là một phế nhân rồi, anh kêu em làm sao bình tĩnh.”