Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1597



CHƯƠNG 1597

Mạnh Ngọc đẩy mắt kính: “Một vấn đề cuối cùng, năm em 8 tuổi, đến nhà anh, nói với anh, nếu có thuốc có thể khiến người ta không thể sinh con thì tốt rồi, anh lúc đó nói cho em loại thuốc nào thì được, sau đó em có phải trộm đi lọ thuốc đó, cho ba mẹ em uống không?”

Thiên phú y học của anh ta là bẩm sinh.

Lúc cô ta 8 tuổi, anh ta đã 10 tuổi, đi theo ba bắt đầu tiếp xúc với y lý, cộng thêm, nhà họ Mạnh là thế gia y học, trong nhà có rất nhiều thuốc, những thuốc đó, anh ta cũng biết tên và công hiệu, cho nên mới biết, loại thuốc nào có thể khiến người ta mất đi khả năng sinh con.

Chỉ là lúc đó anh ta quá ngây thơ, trước giờ không biết lòng người đen tối, càng không biết cái gì là tâm cơ, cho nên Giai Nhi hỏi anh ta cái gì thì anh ta trả lời cái đó.

Mãi tới tháng trước, anh ta nằm mơ thấy chuyện lúc bé, mới phát hiện vấn đề lúc đó, cũng mới phát hiện Giai Nhi mới 8 tuổi, vậy mà có tâm cơ thâm sâu như vậy, dụ anh ta, lừa anh ta rời đi, lấy trộm thuốc cho ba mẹ của mình uống.

Còn anh ta tại sao biết cô ta sẽ cho ba mẹ của cô ta uống, đó là vì vợ chồng nhà họ Lâm muốn sinh con trai, là chuyện trong giới ai cũng biết, nhưng mãi không mang thai được, cơ thể cũng không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng về sau cơ thể đột nhiên xảy ra vấn đề, không thể mang thai được nữa.

Cho nên anh ta mới chắc chắn, là Giai Nhi bỏ thuốc cho ba mẹ uống, không muốn để ba mẹ của cô ta sinh thêm một đứa con.

Lâm Giai Nhi đầu tiên là nheo mắt, sau đó đã cười, cười giống như ma quỷ: “Phải, là em lấy.”

“Quả nhiên!” Mạnh Ngọc càng siết chặt nắm đấm, trong lòng cực kỳ tắc nghẹn.

Thì ra anh ta không chỉ là vào mấy tháng gần đây mới vì Giai Nhi mà gián tiếp hại người.

Anh từ rất lâu, vào hồi 10 tuổi đã vì cô ta mà gián tiếp hại người rồi.

Rõ ràng anh ta là một bác sĩ, đôi tay này chỉ để cứu người, lại vì Lâm Giai Nhi mà gián tiếp hại nhiều người như vậy.

Anh ta cũng có tội!

Trong lòng xuất hiện cảm giác tội lỗi và áy náy rất lớn, Mạnh Ngọc tháo kính ra, vuốt mạnh gương mặt: “Anh hết câu hỏi rồi, Lâm Giai Nhi, anh rất vui khi em có thể trả lời thật những câu này của anh, anh cũng nên đi rồi, đây là lần đầu tiên cũng lần gặp cuối cùng của chúng ta sau mấy tháng, sau này anh sẽ không đến thăm em nữa, anh sẽ hoàn toàn quên đi em, quên đi một người tên là Lâm Giai Nhi trong cuộc đời của anh, tạm biệt!”

Một câu tạm biệt, không gặp lại nữa!

Mạnh Ngọc xoay người, thẳng lưng, đi về phía cửa phòng, bóng lưng nhìn trông rất tiêu điều.

Thấy anh ta càng đi càng xa, Lâm Giai Nhi cảm thấy trong lòng mình càng lúc càng trống rỗng, càng lúc càng hoảng, loại cảm giác mất đi cái gì đó, cũng càng lúc càng rõ ràng.

Cô ta dùng sức ngẩng cổ lên, đưa tay về phía lưng của Mạnh Ngọc, mở miệng gọi: “Ngọc, đừng đi!”

Cô ta trong vô thức không muốn để Mạnh Ngọc đi, bởi vì trực giác nói với cô ta, sau khi anh ta đi, cô ta thật sự sẽ không gặp được anh ta nữa.

Mạnh Ngọc nghe thấy lời níu kéo của Lâm Giai Nhi, bước chân khựng lại, không có quay đầu, rất nhanh lại cất bước đi về phía cửa.

Lâm Giai Nhi thấy anh ta lại đi, trong lòng càng thêm hoảng, giọng nói cũng lớn hơn không ít: “Ngọc, đừng đi, cầu xin anh đừng đi, đừng đi…”