Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1615



CHƯƠNG 1615

Tống Vy mở cửa xe, sau đó cô và Trần Nhã Nhã giúp đỡ bà Trần lên xe, tiếp theo nhanh chóng lái xe rời khỏi ngục giam.

Trên đường đi, Tống Vy còn nói chuyện rất lâu với Trần Nhã Nhã.

Trong đó, Trần Nhã Nhã còn hỏi về tình hình hiện tại của Lâm Giai Nhi.

Tống Vy cũng không giấu cô ta, chọn một ít nội dung có thể nói rồi nói cho cô ta biết.

Trần Nhã Nhã nghe xong, trong lòng tràn đầy vui sướng khi được trả thù.

“Tốt quá, cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy thì nên trả giá đắt!” Trần Nhã Nhã nắm chặt tay, căm hận nói.

Tống Vy lái xe: “Cô nói không sai.”

Rất nhanh đã đến nhà của hai mẹ con Trần Nhã Nhã.

Tống Vy từ chối lời mời của hai mẹ con, một mình cô lái xe rời đi, chạy tới biệt thự của nhà họ Lâm.

Đường Hạo Tuấn đã đi tới bên kia rồi.

Hiện tại Trần Nhã Nhã ra tù, Lâm Giai Nhi đương nhiên cũng đã đến lúc phải trả giá.

Cô muốn qua đó xem thử Hạo Tuấn sẽ xử trí ra sao.

Lúc này, biệt thự nhà họ Lâm.

Đường Hạo Tuấn bảo hai vệ sĩ canh giữ bên cửa phòng, sau đó bước vào với Trình Hiệp.

Trong phòng, Lâm Giai Nhi kỳ lạ lại không nằm, mà dựa vào ngồi ở đầu giường.

Nhìn thấy hai người tiến vào, cô ta giương mí mắt lên, giọng nói khàn khàn cất lời: “Hạo Tuấn, anh tới rồi sao?”

“Trần Nhã Nhã đã ra tù rồi.” Đường Hạo Tuấn ở đối diện giường cách đó không xa dừng lại, hiển nhiên không muốn có khoảng cách quá gần với Lâm Giai Nhi.

Anh cực kỳ kinh tởm cô ta.

Tất nhiên Lâm Giai Nhi cũng nhìn ra rồi, cô ta tự giễu cười một tiếng.

Dáng vẻ này của cô ta làm cho người khác không muốn tiếp cận cũng rất bình thường, trên người lộn xộn bẩn thỉu, còn hôi thối, ai nguyện ý tiếp cận chứ?

“Phải không? Trần Nhã Nhã đã ra tù rồi thì những việc mọi người muốn biết đều đã biết, vậy tôi cũng sẽ không có tác dụng gì nữa, cho nên Hạo Tuấn à, anh muốn hành quyết tôi đúng không?” Tay Lâm Giai Nhi đặt trong chăn siết chặt nói.

Đường Hạo Tuấn mím môi, từ chối cho ý kiến.

Lâm Giai Nhi nhìn anh: “Anh không nói lời nào, vậy chứng minh tôi đoán đúng rồi, để tôi ngẫm lại xem, anh sẽ xử tử tôi như thế nào nhỉ? Tống tôi vào tù à? Hay là… Không, không đúng, anh hận tôi như vậy, tống tôi vào tù ngược lại là buông tha cho tôi, dù sao trong tù sẽ không tra tấn tôi, tuy rằng tôi làm những việc này, tòa án cũng sẽ phán tôi tử hình, nhưng trước khi tôi chết, tôi sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cho nên kết quả như vậy chắc chắn anh sẽ không muốn nó xảy ra, dù sao tôi hại chết cha mẹ anh, anh ước gì tra tấn tôi đến chết ấy, cho nên làm sao có thể đưa tôi cho cảnh sát chứ, chết dễ dàng như vậy.”

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cô đúng là thông minh, ngay cả việc này còn có thể đoán được.”