Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1627



CHƯƠNG 1627

Sau khi anh đi không lâu, dì Vương bê sữa tới: “Mợ chủ, cậu chủ là muốn đi đâu vậy?”

“Đi tìm Mạnh Ngọc, anh ấy lo lắng Mạnh Ngọc sẽ làm chuyện ngu ngốc.” Tống Vy nhận lấy ly sữa nói.

Dì Vương gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy thì không kỳ lạ, bác sĩ Mạnh là người bạn duy nhất của cậu chủ.”

“Duy nhất sao?” Tống Vy nhướn mày: “Hạo Tuấn trước kia không có bạn bè sao?”

Cô tỏ ra rất tò mò.

Cô biết Mạnh Ngọc là bạn của Hạo Tuấn, nhưng không ngờ lại là duy nhất.

Dù sao trong giai đoạn trưởng thành của mỗi người đều sẽ có vài người bạn, tuy cuối cùng những người bạn này đều sẽ trở thành người lạ, nhưng ít nhất cũng sẽ có vài người.

Mà Đường Hạo Tuấn vậy mà từ bé đến lớn, đều chỉ có một mình Mạnh Ngọc.

“Phải, duy nhất, cậu chủ trừ bác sĩ Mạnh ra, không có người bạn nào khác, bởi vì cậu chủ từ bé đã trưởng thành sớm, cộng thêm tính tình lạnh nhạt, thành tích xuất sắc, cũng không thích tìm cô cậu chủ trạc tuổi trong giới chơi cùng, những cô cậu chủ đó ngược lại muốn tìm cậu chủ chơi.”

Nói đến đây thì dì Vương lại cảm khái: “Có điều cậu chủ từ bé đã lạnh nhạt, cũng không dám lại gần, điều quan trọng là cậu chủ quá xuất sắc, phụ huynh của những cô cậu chủ kia cũng thích lấy bọn trẻ ra so sánh với cậu chủ, lâu dần, những cô cậu chủ đó cũng dần dần xa cách cậu chủ.”

Nghe thấy lời của dì Vương, Tống Vy khẽ mỉm cười: “Điều này đúng, tôi hiểu.”

Đứa trẻ giỏi giang, tóm lại sẽ có ba mẹ lấy ra so sánh với con nhà mình, con nhà mình cho dù mới đầu thích Hạo Tuấn, cuối cùng cũng sẽ biến thành ghét Hạo Tuấn, cho nên Hạo Tuấn không có bạn, cũng là điều bình thường.

“Đâu chỉ có vậy, những cô cậu chủ đó thấy cậu chủ quá giỏi, còn liên hợp lại muốn bắt nạt cậu chủ, cuối cùng bị một mình cậu xử lý toàn bộ, từ đó về sau, những cô cậu chủ đó càng không dám lại gần cậu chủ nữa, thấy cậu chủ giống như chuột thấy mèo, thậm chí cậu chủ còn từng nói, ở chung với những cô cậu chủ đó, cậu ấy giống như đang nhìn khỉ chưa tiến hóa vậy.” Dì Vương che miệng cười nói.

Tống Vy cũng dở khóc dở cười: “Khỉ chưa tiến hóa, ha ha ha, anh ấy cũng có tài quá rồi, vậy mà so sánh người trạc tuổi trong giới như vậy.”

“Tuy ví dụ có hơi quá, có điều đối với cậu chủ mà nói, bọn họ quả thật còn lâu mới bằng, không phải giống như khỉ hay sao?”

Tống Vy nâng cằm lên: “Nói cũng đúng, vậy bác sĩ Mạnh cuối cùng làm sao trở thành bạn với Hạo Tuấn?”

Điểm này, cô rất tò mò.

“Bác sĩ Mạnh ấy à, quấn chết lấy thôi.” Dì Vương hơi ngước mắt, ánh mắt hoài niệm nói: “Bác sĩ Mạnh là đứa trẻ duy nhất không sợ cậu chủ, cậu ấy rất sùng bài cậu chủ, những đứa trẻ khác đều sợ cậu chủ, sợ tới mức muốn chết cậu chủ, chỉ có cậu ấy, không những không sợ còn ngày nào cũng chạy theo đằng sau cậu chủ, tuy cậu chủ trưởng thành sớm, nhưng lúc đó chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên lâu dần, cậu chủ cũng quen với bác sĩ Mạnh, dần dần, trở thành bạn với bác sĩ Mạnh.”

Tống Vy vuốt tóc: “Thì ra là như vậy.

“Nói ra thì, thật ra tôi cũng khá cảm ơn bác sĩ Mạnh, nếu không phải có cậu ấy, cậu chủ từ bé đến lớn, thật sự sẽ không có người bạn nào cả, nói không chừng tính cách sẽ trở nên càng lạnh lùng hơn.” Dì Vương nói.

Ánh mắt của Tống Vy hơi lóe lên.

Điểm này, cô cũng tán thành.

“Nói nhiều như vậy, mợ chủ, tôi không làm phiền cô nữa, tôi ra ngoài trước.” Dì Vương nhìn thời gian, phát hiện đã rất muộn rồi, bèn không định tiếp tục nói nữa.