Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1638



CHƯƠNG 1638

Lúc nãy tuy Giang Hạ không nói điều gì nhưng cô nghe ra được sự tuyệt vọng trong lời nói của cô ấy.

Cô không biết đã có chuyện gì xảy ra mà khiến Giang Hạ tuyệt vọng như thế. Điều cô chắc chắn là đây không phải là chuyện nhỏ.

Nếu cô không hỏi rõ thì có thể sau này có hối hận cũng không kịp.

Tống Vy vội gọi cho mẹ của Giang Hạ.

Bên kia nghe máy rất nhanh, giọng nói hiền từ của mẹ Giang Hạ truyền đến: “là Vy Vy à?”

“Dì ơi, là cháu.” Tống Vy kìm lại sự lo lắng trong lòng, cười cười đáp lời: “Dạo này dì có khoẻ không ạ?”

“Khoẻ, chỗ nào cũng khoẻ.” Mẹ Giang cười haha.

Tống Vy gật đầu: “Khoẻ thì tốt rồi, à mà dì ơi, có phải Giang Hạ về nhà rồi không ạ?”

Cô hỏi.

Mẹ Giang quay đầu nhìn về phía phòng con gái rồi cười đáp: “Đúng vậy, vừa về mấy ngày trước. Con bé bảo muốn về nhà chơi với bọn dì, sao thế Vy Vy? Con muốn gọi Giang Hạ quay lại làm việc sao?”

“Không không không, không phải ạ, lâu rồi Giang Hạ mới xin nghỉ phép nên để cậu ấy ở với dì và chú thêm chút đi ạ. Mà dì ơi, con muốn hỏi tình hình gần đây của nhà mình một chút.” Sắc mặt Tống Vy nghiêm túc hẳn lên.

Thấy giọng điệu của cô nghiêm nghị như thế, mẹ Giang cũng dần trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, cháu hỏi đi.”

“Dì ạ, gần đây Giang Hạ ở nhà có biểu hiện gì bất thường không ạ?”

“Biểu hiện bất thường sao?” Mẹ Giang nghi hoặc: “Vy Vy, không có, Giang Hạ vẫn như bình thường, Vy Vy, con hỏi chuyện này làm gì?”

Tống Vy thở dài một hơi: “Dạo gần đây công việc của Giang Hạ có xảy ra chút vấn đề nên cháu mới hỏi thế.”

“Thì ra là vậy.” Mẹ Giang gật đầu rồi nói tiếp: “Nhưng thật sự gần đây Giang Hạ không có gì bất thường cả.”

“Không có thật sao ạ? Lần trước cháu liên lạc với cậu ấy, tâm trạng của cậu ấy không đúng lắm, dì , dì nghĩ kỹ lại đi, cháu lo cho Giang Hạ lắm.” Tống Vy nói tiếp, giọng điệu có chút khẩn cầu.

Mẹ Giang đồng ý, bắt đầu nghĩ kỹ lại mấy ngày gần đây con gái có gì kỳ lạ không.

Vừa nghĩ lại, mẹ Giang mới nhớ ra gì đó, bà trợn to mắt: “Có thật.”

Nghe tới đây, Tống Vy lập tức thẳng người lên: “Dì, là gì ạ?”

“Thực ra cũng không tính là chuyện gì bất thường nhưng mấy ngày nay, chỉ cần rảnh là con bé sẽ ngồi ngẩn người trên sofa, còn không là ngồi ngẩn người trong phòng. Nếu không ngẩn người thì nó sẽ ra ngoài mua đồ, mua cho bọn dì rất nhiều loại quần áo các kiểu. Tuy mấy lần trước Giang Hạ quay về cũng mua đồ cho dì chú nhưng không có lần nào nhiều như lần này, nhiều tới mức một năm tới chú và dì đều không cần mua quần áo mới luôn.” Mẹ Giang nói.

Lông mày của Tống Vy nhíu chặt: “Vậy thì cũng hơi lạ thật. dì ơi, có phải gần đây trong nhà xảy ra chuyện gì đó nên Giang Hạ mới làm thế không?”

Mẹ Giang lắc đầu: “Không có, trong nhà chẳng có chuyện gì cả.”

“Vậy đúng là kỳ lạ.” Tống Vy thì thào.