Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1643



CHƯƠNG 1643

Nói xong, cô lấy chiếc vòng ra khỏi hộp rồi chuẩn bị đeo lên.

Chỉ là dùng một tay đeo vòng không tiện lắm nên Tô Cẩm Thành bèn vươn tay ra cầm lấy chiếc vòng: “Để anh giúp.”

“Ừm.” Giang Hạ đồng ý.

Mẹ Giang bưng trà từ trong bếp ra, vừa hay nhìn thấy cảnh hai người cùng cúi đầu vô cùng hoà hợp, trên mặt bà nở một nụ cười hiền hậu.

Giang Hạ và Cẩm Thành, trông có vẻ rất hợp nhỉ, ít nhất là hợp hơn Kiều Phàm.

Nghĩ tới Kiều Phàm, ánh mắt Mẹ Giang liền u ám hẳn đi, bà thở dài.

Thằng bé Kiều Phàm này quá cực đoan, cũng quá bất định. Nếu Giang Hạ ở bên cạnh nó thì chỉ có thể bị tổn thương chứ không thể hạnh phúc.

Nhưng trong lòng Giang Hạ chỉ có một mình Kiều Phàm, dù Kiều Phàm có đối xử với con bé rất lạnh nhạt, khiến con bé phải khóc rất nhiều lần thì Giang Hạ vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý. Bà và ba con bé cũng khuyên rồi, mắng rồi nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến Giang Hạ từ bỏ Kiều Phàm.

Bà cứ tưởng cả đời này Giang Hạ sẽ bị Kiều Phàm bẫy nhưng ai ngờ, hàng xóm 20 năm trước lại đột nhiên liên lạc với bà, bảo là con trai mình thích Giang Hạ, định đến thành phố Giang tìm Giang Hạ.

Bà nghĩ, có thể phải có những người con trai khác xuất hiện bên cạnh Giang Hạ thì cô mới từ bỏ tình cảm giành cho Kiều Phàm. Chẳng phải người xưa có câu: cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới sao? Vậy nên bà sảng khoái gửi địa chỉ cho hàng xóm, thế mới có cảnh Tô Cẩm Thành xuất hiện ở đây.

Hơn nữa, thằng bé Cẩm Thành này cao lớn đẹp trai, không hề thua kém Kiều Phàm chút nào. Tính cách lại dịu dàng, tốt hơn hẳn Kiều Phàm.

Quan trọng nhất là thằng bé yêu Giang Hạ.

Là một người mẹ, bà không hi vọng con gái vì theo đuổi Kiều Phàm mà tự khiến toàn thân đầy sẹo, bà thích con gái được người khác bảo vệ chu toàn hơn.

Vậy nên, bà thà để con gái và người yêu nó ở bên nhau chứ cũng không muốn con gái và Kiều Phàm hẹn hò.

Hi vọng lần này Kiều Phàm tới đây có thể khiến Giang Hạ hồi tâm chuyển ý.

Nghĩ tới thấy, Mẹ Giang thở dài một tiếng rồi lắc đầu, sau đó bà lại nở nụ cười bước tới: “Hai đứa đang làm gì đó?”

“Bác gái.” Tô Cẩm Thành ngẩng đầu nhìn Mẹ Giang, dịu dàng cười: “Cháu tặng cho Giang Hạ một chiếc vòng tay nên đang giúp em ấy đeo.”

“Mẹ, có đẹp không?” Giang Hạ đưa tay lên lắc lắc, để lộ chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay.

Mẹ Giang gật đầu: “Đẹp, nhưng chắc là rất đắt nhỉ? Cẩm Thành, khiến cháu tốn tiền rồi, thật ngại quá.”

“Không sao, cũng không đắt.” Tô Cẩm Thành xua tay trả lời.

Giang Hạ bĩu môi: “Mẹ cứ yên tâm, dù anh Cẩm Thành có tặng con vòng tay đắt tiền thì con cũng sẽ tặng lại một món quá có giá trị tương đương.”

“Giang Hạ, không cần đâu, anh…..”

“Không được phép không cần, nếu không em sẽ không nhận chiếc vòng tay này nữa.” Giang Hạ cau mày định tháo vòng xuống.

Thấy thế, Tô Cẩm Thành chỉ biết dở khóc dở cười: “Được được được, anh biết sai rồi, em đừng tháo ra.”

“Vậy mới đúng chứ.” Giang Hạ bỏ tay xuống.