Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1648



CHƯƠNG 1648

Một nhà bốn người đang ngồi trên bàn ăn ăn tối, Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe nói em đi tìm thám tử?”

Tống Vy kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Buổi chiều lúc em rời khỏi công ty, anh có đến công ty tìm em, trợ lý nói với anh.” Đường Hạo Tuấn uống một ngụm canh trả lời.

Tống Vy gật đầu: “Vậy sao, không sai, buổi chiều quả thật em có đi một chuyến.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.

Anh hỏi rất dửng dưng, không hề căng thẳng hay lo lắng.

Bởi vì anh không nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô, nên đoán không có chuyện gì lớn.

Tống Vy đặt đũa trong tay xuống: “Là chuyện của Giang Hạ, hôm nay lúc em đến công ty mới phát hiện Giang Hạ đã giao lại tất cả công việc trong tay, bao gồm cả chức quyền, cái này rõ ràng có ý định rời khỏi công ty, nên em liên lạc với Giang Hạ, hỏi cô ấy tại sao lại làm như vậy, nhưng Giang Hạ không muốn nói, chỉ khóc, sau đó em lại gọi điện thoại cho mẹ của Giang Hạ, phát hiện mấy ngày nay trạng thái của Giang Hạ ở nhà không đúng lắm, nên em đoán Giang Hạ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”

“Hóa ra là như vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy có điều tra ra được không?”

Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, bên phía văn phòng thám tử vẫn chưa gọi điện thoại cho em.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói với anh.”

Giang Hạ là bạn của cô, hơn nữa cũng chăm sóc cho cô rất nhiều, lúc trước khi cô mất tích, anh chỉ quan tâm đến việc tìm cô, hai đứa bé hầu như đều do Giang Hạ chăm sóc.

Vì vậy về tình về lý, anh đều sẽ giúp đỡ Giang Hạ.

“Em biết, nhưng bây giờ vẫn để cho văn phòng thám tử điều tra trước, có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn, chỉ là Giang Hạ phóng đại nó lên.” Tống Vy nói.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói gì.

Tống Vy lại cầm đũa lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng, lúc nãy anh nói buổi chiều đến công ty tìm em, có chuyện gì không?”

“Không có gì, buổi chiều anh đi thị sát một công xưởng, đúng lúc đi qua công ty em, nên nhận tiện đi lên xem em thế nào, mang cho em với nhân viên của công ty em ít đồ ăn.” Đường Hạo Tuấn khẽ cười nói.

Tống Vy đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra mấy món tráng miệng kia là anh đưa cho bọn họ, em nói mà, sao bọn họ lại nói cám ơn với em.”

Cô có chút dở khóc dở cười.

Đường Hạo Tuấn cong môi: “Được rồi, mau ăn cơm đi.”

“Ừ.” Tống Vy ừ một tiếng.

Ăn cơm xong, Đường Hạo Tuấn đi đến phòng sách, bây giờ ở nước ngoài là ban ngày, anh còn phải mở cuộc họp video với bên nước ngoài.

Mà Tống Vy ở phòng khách xem phim hoạt hình với hai đứa bé, nhìn thấy đã 9h30, Tống Vy tắt ti vi, nói với hai đứa bé: “Được rồi, hai đứa, không còn sớm nữa, phải trở về phòng tắm rửa đi ngủ rồi.”

“Con biết rồi mẹ.” Hai đứa bé nghe lời nhảy xuống sofa.

Tống Hải Dương thì không nói, vốn dĩ không quá hứng thú với phim hoạt hình gì đó.