Tống Vy cười gật đầu: “Là tôi, kính của anh đâu?”
Kiều Phàm cười khổ: “Rơi ở dưới biển rồi.”
Ý cười trên mặt Tống Vy lập tức ngừng lại, sau đó áy náy cúi đầu xuống: “Xin lỗi Phàm, đều là tôi…”
Cô vẫn chưa nói xong, cả người đã bị Kiều Phàm ôm chặt lấy.
Anh ta đặt cằm lên vai cô, cảm xúc có chút kích động: “Em không cần nói xin lỗi, một cặp kính mà thôi, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”
“Phàm…” Nghe thấy lời này, trái tim Tống Vy lập tức mềm lại, đưa bàn tay đang rủ xuống lên, ôm lấy anh ta.
Đường Hạo Tuấn ở ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người đang ôm nhau, hai tay ở bên hông nắm chặt lại, gân xanh ở trên mu bàn tay đều đã nổi lên.
Anh rất muốn đi qua tách hai người ra, nhưng lại đang băn khoăn điều gì đó, chần chừ không đi lên.
Trình Hiệp nhìn thấy dáng vẻ kiềm chế của anh, lại nhìn hai người vẫn còn đang ôm nhau ở bên trong, cũng không khỏi oán trách: “Nhà thiết Tống cũng thật là, có kiểu quan hệ kia với tổng giám đốc, lại còn ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, thực sự…”
“Được rồi, đi thôi!” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng ngắt lời anh ta, quay người rời đi.
Trình Hiệp vội vàng đi theo, đuổi theo sau anh hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta không vào tách hai người bọn họ ra sao?”
Đôi mắt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn nheo lại: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Con người anh từ trước đến nay vẫn luôn rất bá đạo, vừa ý cái gì nhất định phải có được, bất luận là kinh doanh hay con người.
Bây giờ anh đã hiểu rõ được tình cảm của mình với Tống Vy, anh nhất định phải có được Tống Vy, nhưng nhất định là phải sau khi giải trừ hôn ước.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn đã nhìn thấy cảnh tượng cô và Kiều Phàm ôm nhau, cô khẽ đẩy Kiều Phàm ra, quan tâm quan sát anh ta, hỏi về tình trạng sức khỏe của anh ta.
Kiều Phàm được Tống Vy dìu trở lại giường, sờ ngực trả lời: “Uống quá nhiều nước biển, ngoại trừ khó chịu ở ngực, những chỗ khác không vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự sợ anh ta sẽ có vấn đề gì khác.
Nếu không cô sẽ không thể trả hết được những gì mà cô đã nợ anh.
“Phàm, anh ở đây đợi tôi, tôi đi mua giúp anh ít đồ ăn, nhân tiện lắp thêm cặp kính.” Tống Vy kéo chăn đắp lên người Kiều Phàm.
Kiều Phàm mỉm cười gật đầu: “Được.”
Tống Vy đi ra ngoài, không ngờ lại gặp cô Hill ở ngoài cửa.
Cô Hill cũng không ngờ sẽ nhìn thấy Tống Vy, bàn tay xách bình giữ nhiệt nắm chặt lại.
“Cô đến thăm Phàm?” Tống Vy liếc nhìn bình giữ nhiệt trong tay cô ta, lên tiếng trước.
Cô Hill cắn môi: “Thế nào, không được à?” “Tôi không nói là không được, cô đi vào đi.” Tống Vy nghiêng người nhường đường cho cô ta.
Cô Hill sững sờ một lúc, dường như rất ngạc nhiên khi Tống Vy hào phòng như vậy.
Tống Vy hiểu được suy nghĩ của cô ta, mỉm cười, không nói gì, nhấc chân rời đi.
Đợi đến lúc cô quay lại đã là một tiếng sau.
Tống Vy vừa ra khỏi thang máy, lại gặp cô Hill, có lẽ cô ta vừa từ trong phòng Kiều Phàm đi ra, mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
Tống Vy thấy như vậy, không khỏi nhướng mày: “Phàm bắt nạt cô?” Cô Hill đưa tay lên lau mắt: “Thế nào, cô muốn xem trò cười của tôi?” Tống Vy nhún vai: “Tôi không hứng thú với trò cười của cô.” Nói xong, cô đi qua cô Hill, muốn rời đi.
Cô Hill nắm chặt lòng bàn tay, gọi cô lại: “Đợi một chút.”
Tống Vy dừng chân lại: “Cô Hill, cô còn có chuyện gì sao?”
Cô Hill quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Mặc dù tôi bị Kiều Phàm từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng tôi vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không từ bỏ.”
Nghe thấy vậy, Tống Vy cúi đầu bật cười: “Được, vậy cô hãy cố lên.”
“Hừ, đương nhiên là tôi sẽ cố gắng, tôi biết cô không hề yêu bác sĩ Kiều, người cô yêu là Đường tổng, lúc ở trong phòng bệnh tôi phát hiện ánh mắt cô nhìn Đường tổng giống hệt với ánh mắt tôi nhìn bác sĩ Kiều, tôi không hiểu tại sao cô muốn ở cùng với bác sĩ Kiều, nhưng không thành vấn đề!”
Ánh mắt của cô Hill nhìn chằm chằm vào Tống Vy, khuôn mặt tràn đầy sự quyết tâm: “Tôi sẽ cướp bác sĩ Kiều từ tay cô, bởi vì cô không hề yêu anh ấy!”