Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1730



CHƯƠNG 1730

Việc con gái tự tử tuy bốc đồng nhưng cũng là vì để chuộc lỗi cho hai vợ chồng già bọn họ.

Hơn nữa, bây giờ con gái vẫn đang nằm trên giường bệnh, bọn họ làm sao có thể trách cứ con gái, làm sao nỡ mắng con gái chứ.

“Hạ, Hạ của mẹ.” Mẹ Giang đi tới, ôm lấy Giang Hạ, vỗ vỗ lưng của Giang Hạ, cũng khóc sướt mướt: “Đồ bất hiếu này, con có biết con suýt chút nữa đã làm mẹ sợ chết khiếp rồi không.”

“Còn ông già mày nữa, cũng suýt bị mày làm sợ cho chết khiếp rồi.” Ba Giang cũng bước tới, vừa tức giận nói vừa than thở mà nói.

Giang Hạ mắt đỏ hoe nhìn hai vợ chồng: “Thực xin lỗi ba mẹ, thực xin lỗi.”

“Sau này đừng như vậy nữa. Chuyện này là chuyện của mẹ và ba con, đương nhiên do mẹ và ba con tự giải quyết, ba mẹ hy vọng con được an ổn, nghe chưa?” Mẹ Giang trừng cô.

Giống như cô mà không đồng ý, thì sẽ tới công chuyện với bà vậy.

Giang Hạ ậm ừ một tiếng: “Con nghe rồi.”

Con người là thế đấy, một khi đã có ý chí muốn chết, thì sẽ có dũng khí để tự sát.

Nếu chết thật thì không nói.

Nếu không chết mà may mắn sống sót được, sau khi trải nghiệm được cái chết là một chuyện vô cùng đau đớn, thì muốn tự sát nữa sẽ không có dũng khí nữa, sẽ rất khó khăn.

Cô bây giờ cũng gần như là vậy đó.

“Nghe là được, con tốt nhất nên ghi nhớ câu này cho ba, nếu con còn làm bậy nữa, đừng trách ba và mẹ con đi theo xuống đó, đến lúc đó, ba và mẹ con, chính là bị đứa con gái bất hiếu con hại chết đó.” Ba Giang tức giận chỉ vào Giang Hạ.

Giang Hạ rụt rụt cổ: “Con biết rồi ba, con sẽ không làm vậy nũa.”

“Không là được.” Mẹ Giang vỗ nhẹ vào lưng cô.

Ở bên cạnh, Tống Vy thấy Giang Hạ từ bỏ ý định tự tử, sau đó nhìn một gia đình ba người ôm nhau, dáng vẻ ấm áp đó, không khỏi bật cười hậm mộ.

Phải, là hâm mộ.

Cô thực sự hâm mộ với Hạ vì còn có sự chăm sóc và yêu thương của ba mẹ.

Còn cô, đã mất đi tình yêu của ba từ khi còn rất nhỏ, bây giờ, cũng đã mất đi mẹ.

Đôi khi, trong lòng cảm thấy kiệt sức, muốn tâm sự với mẹ, nhưng không có cơ hội nữa.

Vì vậy, cô thực sự hâm mộ với Hạ, còn có ba mẹ ở bên.

Cũng vì vậy, cô hi vọng Hạ thật sự từ bỏ ý định làm chuyện ngu ngốc, ở bên mẹ Giang thật tốt, đừng để mẹ Giang già rồi, mà còn phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

“Đúng rồi, Hạ, con có biết mình mang thai rồi không?” Đang suy nghĩ, Tống Vy đợt nhiên nghe thấy mẹ Giang lên tiếng nói ra chuyện này.

Tống Vy sững sờ một hồi, lập tức nhìn về phía Giang Hạ.

Nhìn thấy cả người Giang Hạ sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Hóa ra Hạ không biết mình đang mang thai.

Cô còn tưởng, khi Hạ tỉnh lại mẹ Giang đã nói với Hạ rồi chứ.

Không ngờ, giờ mới nói.