Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1733



CHƯƠNG 1733

Nói cho cùng, Phàm cũng không yêu cô, càng không biết cô mang thai con của anh, cho dù biết thì Phàm sẽ làm gì?

Với tính cách và mức độ chán ghét của anh đối với cô, e rằng anh sẽ yêu cầu cô bỏ đứa bé đi, anh tuyệt đối không để cô sinh ra đứa con của anh.

Vì vậy, từ điểm này, lựa chọn tốt nhất của cô là bỏ đứa trẻ.

Nhưng khi nghĩ đến bỏ nó đi, trái tim cô lại quặn thắt theo, trong lòng trăm ngàn không nỡ, cũng trăm ngàn không vui.

Tuy rằng đứa bé này đến đột ngột, cũng không phải do cô hy vọng đến, nhưng bây giờ đã đến bụng của cô rồi, chính là con của cô, còn là đứa con do người cô yêu nhất cho cô, cô thật sự không nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ này được.

Nhìn thấy cả người Giang Hạ rối như tơ vò, hồi lâu cũng không có trả lời, Tống Vy suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: “Hạ, thật ra trong lòng cậu muốn giữ đứa trẻ này hơn là bỏ đứa trẻ này đi, đúng không?”

Giang Hạ ngước mắt lên nhìn cô, môi khẽ mở ừm một tiếng, vo ve như muỗi kêu.

Mẹ Giang thở dài: “Hạ, có phải vì đứa trẻ này là của Phàm nên con mới không muốn bỏ đi không?”

Bà chắc chắn, lý do lớn nhất tuyệt đối là cái này.

Nếu đứa trẻ này là của người khác, Hạ chắc chắn sẽ chọn bỏ nó đi.

Giang Hạ cũng không giấu giếm, gật đầu thừa nhận.

Dù sao thì ai ai cũng có thể nghĩ tới điểm này cả.

“Con ơi là con, con yêu Phàm như vậy à?” Mẹ Giang chỉ vào cô, tức giận nói.

Ba Giang xị mặt nói: “Hạ, con có biết nếu con không bỏ đứa trẻ này đi, sau này con gần như không thể bắt đầu một mối quan hệ mới nữa không, rất ít người đàn ông không bận tâm, hơn nữa, con chưa chồng mà chửa, danh tiếng sẽ không tốt, con không sợ người khác bàn tán về con, bàn tán về đứa nhỏ sao?”

“Con…” Giang Hạ nghe thấy lời nói của ba Giang, trái tim co lại một hồi, cứng họng không nói nên lời.

Ba Giang lại nói: “Còn nữa, Phàm không yêu con, cũng không thể yêu đứa con trong bụng của con, cho dù con sinh đứa bé này ra, đứa bé này chắc chắn sẽ không có tình yêu của ba, như vậy con cũng chịu sao? Lỡ như sau này đứa bé hỏi con, ba của nó là ai, con trả lời thế nào? Con sẽ nói chân tướng với nó, hay là giấu nó?”

“Con không biết …” Giang Hạ đau khổ lắc đầu.

Chỉ đơn giản là cô không muốn, cũng không nỡ bỏ đứa trẻ đi, vốn không nghĩ nhiều như vậy.

Lúc này, Tống Vy mới nhìn về phía Giang Hạ, nhẹ giọng nói: “Thật ra, muốn giữ lại đứa nhỏ này, muốn tránh được những chuyện này cũng không khó.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn cô.

“Vy Vy, ý cậu là gì?” Giang Hạ vội vàng hỏi.

Tống Vy cười: “Mọi người chắc cũng biết tình hình của cháu mà, ban đầu cháu cũng giống như Hạ, cũng là chưa cưới mà đã sinh con, khi biết mình mang thai cũng chìm vào sự do dự đau đớn, do dự xem mình rốt cuộc có nên giữ đứa bé lại không, hay là bỏ nó, ban đầu cháu cũng từng nghĩ sẽ bỏ, nhưng sau này vì vấn đề sức khỏe mà không bỏ được, cũng là một lý do cháu giữa đứa bé lại, lý do khác là vì cháu đã không còn kỳ vọng với tình yêu, cháu cũng không định sẽ quen ai, kết hôn với ai sau này nữa, cho nên cuối cùng mới quyết định giữ các con lại.”

Ban đầu vì để cứu Kim, cô đã giao dịch với Tống Huyền.