Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1737



CHƯƠNG 1737

Đúng là không cần lo nữa, bởi vì cũng chả có cách gì để lo.

Chuyện này là chuyện riêng tư của Hạ, cô không thể can dự quá nhiều được, mọi thứ đều phụ thuộc vào bản thân Hạ.

Tất nhiên, khi Hạ gặp khó khăn, cô có thể ra tay giúp đỡ.

Rất nhanh, đã đến khách sạn.

Do kẹt xe trên đường một lúc, khi trở về khách sạn cũng đã mười hai giờ.

Hai đứa trẻ đã ngủ gật khi đang ngồi trên xe.

Sau khi xuống xe, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn một người bế một đứa trở về phòng tổng thống.

Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trở về thành phố Giang.

Bọn họ đến đây, vốn là vì Giang Hạ tự sát.

Bây giờ Giang Hạ sẽ không tự sát vì mang thai nữa, bọn họ đương nhiên có thể an tâm đi về.

Nhưng trước khi về, Tống Vy vẫn đến bệnh viện để nói lời từ biệt với Giang Hạ.

Giang Hạ cũng nói với cô, khi cô ấy được xuất viện sẽ về thành phố Giang để tiếp tục làm việc.

Điều này khiến Tống Vy cuối cùng cũng cảm thấy an lòng một chút.

Vài tiếng sau, một nhà bốn người bước xuống xe, nhìn căn biệt thự trước mặt, hai đứa trẻ vui vẻ chạy đi chạy lại.

“Tốt quá anh ơi, cuối cùng chúng ta cũng về rồi.” Tống Dĩnh Nhi kéo tay Tống Hải Dương nói.

Tống Hải Dương gật đầu: “Phải.”

“Đi thôi, anh, chúng ta về phòng, trò chơi ghép hình hôm trước còn chưa ghép xong.” Tống Dĩnh Nhi nói, kéo tay Tống Hải Dương chạy về biệt thự.

Tống Vy ở đằng sau nhìn đôi chân ngắn ngủi chạy nhanh phía trước, vội vàng lên tiếng gọi: “Chậm thôi, kẻo ngã.”

“Mẹ đừng lo, không đâu.” Từ xa truyền đến câu trả lời của Tống Hải Dương.

Tống Vy bất lực lắc đầu: “Đứa nhỏ này.”

“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh cô cười nhẹ một cái: “Tâm trí Hải Dương rất chín chắn, nó sẽ bảo vệ tốt cho Dĩnh Nhi.”

“Em biết, chứ không em đã trực tiếp đuổi theo qua đó kêu bọn nó chậm lại rồi.” Tống Vy mỉm cười.

Đường Hạo Tuấn nắm tay cô: “Đi thôi, chúng ta cũng về đi, dì Vương đã làm cơm trưa rồi.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu.

Hai vợ chồng nhấc chân bước vào cổng biệt thự.

Trình Hiệp lái xe chở bọn họ đến đây, đương nhiên một mình cười khổ lái xe rời đi.

Thời gian trôi rất nhanh, mới nháy mắt đã năm ngày trôi qua.

Tống Vy đang ở trong văn phòng chỉnh sửa bản vẽ thiết kế do nhà thiết kế bên dưới trình lên, đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, một người bước vào.

Cô tưởng là trợ lý nên không ngẩng đầu lên, tay không ngừng chuyển động nói: “Có chuyện gì sao?”