Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1744



CHƯƠNG 1744

Bệnh viện này là do Đường Hạo Tuấn đầu tư.

Không phải là anh chưa từng đầu tư vào các tổ chức y tế trước đây, nhưng anh chỉ đầu tư cho nhà họ Mạnh, bởi vì là bạn bè của Mạnh Ngọc, cho nên ngoại trừ đầu tư cho nhà họ Mạnh anh chưa từng đầu tư cho những tổ chức y tế khác.

Có điều kể từ khi cắt đứt quan hệ bạn bè với Mạnh Ngọc, anh mới bắt đầu quan tâm đến một số tổ chức y tế khác.

Bệnh viện này chính là bệnh viện mà anh đã quyết định đầu tư sau khi cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Mạnh, đồng thời còn chiếm cổ phần lớn nhất.

Là bởi vì anh muốn vợ con mình được chăm sóc y tế tốt nhất.

Bây giờ con bọn họ vẫn còn nhỏ, còn có An An ở bên trong.

Xe đã đậu trong hầm gửi xe của bệnh viện.

Tống Vy ý thức được cái gì đó, sau khi bước xuống xe, cô liền nhìn chằm chằm vào biển hiệu của bệnh viện, nhìn một hồi lâu mới bắt lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Chồng, có phải là An An ở bên trong không?”

Đường Hạo Tuấn đáp một tiếng: “Đúng vậy.”

Tống Vy kích động đến nỗi rơi nước mắt: “An An trở về rồi.”

“Đúng vậy, An An trở về rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Vốn dĩ là An An đã có thể trở về từ vài ngày trước, nhưng bởi vì Giang Hạ tự sát cho nên bọn họ phải đến thành phố Hải, vì vậy mới tạm thời để phía nước ngoài dời lại thời gian An An về nước.

Bởi vì bọn họ không muốn lúc An An về nước lại không thể gặp ba mẹ mình, cũng không có ba mẹ mình chào đón.

Cho dù có lẽ là An An không biết cái gì cả, nhưng bọn họ là ba là mẹ, cũng không thể không quan tâm những thứ này.

Cho nên mới để An An kéo dài thời gian về nước.

Về phần kéo dài bao lâu, lúc đó Tống Vy và Đường Hạo Tuấn không thương lượng cụ thể với nhau.

Không ngờ là Đường Hạo Tuấn lại cho cô một bất ngờ, đã sắp xếp để An An về nước.

Nghĩ như vậy, Tống Vy càng nắm chặt tay anh hơn, hốc mắt đỏ bừng, khó nén nỗi xúc động mà nhìn người đàn ông: “Chồng à, lúc nào thì anh…”

Biết cô muốn hỏi cái gì, Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi trả lời: “Ngày hôm qua, sáng sớm ngày hôm qua anh đã liên lạc với bên nước ngoài đưa An An trở về, bốn giờ chiều hôm nay, An An đã đến nơi, sau khi đến đây thì kịp thời chuyển đến nơi này, bởi vì hiện tại An An vẫn không thể rời khỏi lồng ấp.”

“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi.

Hôm qua đã sắp xếp cho An An về nước, hôm nay An An đã đến nơi.

Anh đúng là che giấu rất cẩn thận, không hề nói cho cô biết.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh xin lỗi em, muốn cho em một bất ngờ.”

“Đúng là rất bất ngờ.” Tống Vy nín khóc mỉm cười: “An An trở về chính là chuyện làm em vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Chồng à, cảm ơn anh.”

Cô nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.

Anh cũng ôm lấy eo cô, vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng an ủi cô: “Không cần phải cảm ơn anh đâu, An An cũng là con anh, đây là chuyện mà anh nên làm.”

Hai đứa bé ở bên cạnh nhìn thấy ba và mẹ ôm nhau, bọn nó cũng hiểu hai người đang nói gì.