Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1749



CHƯƠNG 1749

“Ngủ rồi, khóc mệt cho nên đã ngủ thiếp đi.” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng trả lời.

Tống Hải Dương chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta ôm mẹ trở về xe đi.”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Bọn con đi trước đi.”

“Vâng ạ.” Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, tay nắm tay đi ở đằng trước.

Đường Hạo Tuấn ôm ngang Tống Vy lên, đi theo ở phía sau.

Anh biết Tống Vy khóc là vì cái gì, là bởi vì cảm thấy áy náy với An An.

Bởi vì gặp chuyện bất trắc, cho nên An An được sinh ra đời trước thời gian dự tính.

Hai vợ chồng đã không thể cho An An có một thân thể khỏe mạnh, khiến cả đời này An An không có cách nào chạy nhảy giống như những đứa trẻ bình thường.

Cho nên là người làm ba làm mẹ, làm sao bọn họ không cảm thấy hổ thẹn được chứ.

Nhất là Tống Vy với vai trò là mẹ, cô sẽ càng cảm thấy mình đã không bảo vệ tốt cho An An, không hoàn thành trách nhiệm của một người làm mẹ, nên mới khiến An An ra đời sớm.

Cô sẽ gánh vác hết tất cả lỗi lầm lên người mình, cho nên cảm giác áy náy của cô đối với An An chắc chắn là nhiều hơn anh đối với An An, hơn rất rất nhiều.

Chính vì vậy, cô mới có thể khóc đến như thế.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, xe dừng trước nhà họ Đường.

Dì Vương nghe thấy tiếng xe thì vội vàng ra đón.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy bước xuống xe, không khỏi kinh ngạc: “Cậu chủ, mợ chủ đây là…”

Bà tưởng là Tống Vy bị thương, hoặc là bị bệnh, trong lòng liền sốt ruột không chịu được.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn Tống Vy rồi trả lời: “Cô ấy không sao đâu, là do khóc mệt quá, cho nên ngủ thiếp đi.”

“Khóc mệt à?” Dì Vương nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra vậy cậu chủ, sao mợ chủ lại khóc?”

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Là bởi vì An An.”

“An An?” Dì Vương sửng sốt, sau đó ý thức được chuyện gì, che môi hoảng sợ nói: “Cậu chủ, có phải là An An đã trở về rồi không?”

“Ừm.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Trong lòng cô ấy vẫn tồn tại cảm giác áy náy vô cùng lớn đối với An An, không thấy An An thì thôi, cảm giác áy náy vẫn luôn kiềm chế trong lòng không để ai biết được. Bây giờ đã gặp An An rồi, sự áy náy trong lòng cô ấy đương nhiên không thể che giấu được, tất cả đều bùng phát, cho nên mới khiến mình khóc đến mệt rã rời.”

“Hóa ra là như vậy.” Dì Vương thở dài: “Tính cách của mợ chủ đúng là như vậy mà.”

Đường Hạo Tuấn đáp lời: “Cho nên tôi mới không ngăn cản cô ấy, còn để cho cô ấy tùy ý khóc, cho cô ấy khóc cũng được, tránh việc cứ kìm nén trong lòng rồi cuối cùng lại sinh ra bệnh.”

“Nói cũng đúng.” Dì Vương gật đầu.

Sau đó lại chợt nhớ đến cái gì, dì Vương vội vàng gọi Đường Hạo Tuấn: “Nhanh lên cậu chủ, mau đưa mợ chủ vào nhà thôi, lạnh như thế sẽ bị cảm đó.”

Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng, rồi sau đó ôm Tống Vy đi vào trong nhà.