Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1756



CHƯƠNG 1756

Tống Vy gật đầu: “Em biết rồi, chỉ là vì An An cho nên em mới…”

“Được rồi, đừng nói nữa, cứ chờ bọn họ kiểm tra xong đã.” Đường Hạo Tuấn chỉ chỉ và bọn người bác sĩ Triệu.

Tống Vy cũng biết là mình nói chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến việc chẩn đoán cho đứa nhỏ, cô hít sâu để mình tỉnh táo, không nói chuyện nữa.

Mấy phút sau, bác sĩ Triệu bước tới.

Tống Vy nhanh chóng bước lên, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Triệu, con trai tôi sao rồi?”

“Sếp Đường và mợ chủ không cần phải lo lắng đâu, cậu chủ nhỏ không có chuyện gì hết, chỉ là cậu chủ nhỏ chưa từng gặp hai người, cho nên bây giờ đột nhiên nhìn thấy hai người nên cảm thấy sợ hãi, bị hù dọa rồi òa khóc. Bây giờ không sao nữa rồi, cậu chủ nhỏ đã chìm vào giấc ngủ.” Bác sĩ Triệu đẩy đẩy gọng kính rồi trả lời.

Tống Vy thở phào một hơi: “Thì ra là thế, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi sợ có phải là An An có chỗ nào đó không thoải mái không.”

Cô vỗ vỗ ngực.

Đường Hạo Tuấn cũng yên tâm hơn: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng có tự mình hù dọa mình, em cũng nên thả lỏng một chút đi, trong lòng không cần phải căng thẳng như thế, đừng có lúc nào cũng nghĩ An An sẽ xảy ra chuyện. An An không yếu ớt như em nghĩ đâu, cho nên em phải thả lỏng mình, nếu không An An không có chuyện gì mà em thì lại khiến mình căng thẳng sinh ra bệnh mất.”

“Sếp Đường nói đúng đó, mợ chủ à, mợ chủ không cần phải căng thẳng lo lắng cho tình huống của cậu chủ nhỏ, điều mà mợ chủ nên làm chính là điều tiết lại tâm trạng, thả lỏng mình, nếu không thì sẽ dễ dàng sinh bệnh.” Bác sĩ Triệu đồng ý gật đầu.

Làm sao Tống Vy không biết được, đối với chuyện liên quan tới An An, mình quá nhạy cảm, căng thẳng thái quá, quan tâm quá mức.

Nhưng không có cách nào hết, đây là con trai của cô, là con trai út mà cô đã nợ rất nhiều, cho nên cô càng không có cách nào bình tĩnh.

Có điều, bọn họ nói đúng, đúng là cô cần phải thư giãn một tí. Nếu không thật sự sẽ khiến mình bị bệnh, không có cách nào làm việc là chuyện nhỏ, đến lúc đó sợ là ngay cả chăm sóc An An cũng không được.

Nghĩ đến đây, Tống Vy hít sâu một hơi, sau đó vỗ vỗ mặt mình, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tiết tâm trạng để trạng thái có thể tốt hơn.”

“Biết vậy là tốt.” Đường Hạo Tuấn sờ tóc cô: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi, đã đến giờ rồi, ngày mai lại đến thăm An An, chắc là thêm mấy lần nữa thì An An sẽ quen với chúng ta thôi, sẽ không còn nhìn thấy chúng ta rồi bị dọa sợ mà bật khóc nữa.”

“Ừm.” Tống Vy cong cong khóe môi, gật đầu đồng ý.

Trước khi đi ra ngoài, cô lại nhìn An An thêm một chút rồi mới quay đầu rời đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt là đã đến hai ngày.

Tối hôm đó, cả nhà bốn người Tống Vy đang ăn tối, bỗng nhiên điện thoại di động lại vang lên.

Đường Hạo Tuấn và hai đứa bé dừng đũa cùng một lúc, sau đó nhìn cô.

“Mẹ ơi, là ai vậy?” Tống Hải Dương hỏi.

Mặc dù Đường Hạo Tuấn không lên tiếng, nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng, anh cũng muốn biết là ai không có mắt nhìn như thế, làm phiền thời gian ăn cơm tối của gia đình bọn họ.

“Để mẹ xem thử.” Tống Vy mỉm cười lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lông mày nhíu chặt lại: “Là mẹ nuôi của bọn con.”

“Giờ này Giang Hạ gọi điện thoại cho em làm gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.