CHƯƠNG 1802
Tống Vy lắc đầu bất lực: “Thật sự không cần, nếu anh chiều hư em rồi, có phải mỗi lần em làm việc anh đều sẽ vì em mà mở dịch vụ chăm sóc đặt biệt không?”
“Có gì không thể chứ? Chồng của em có năng lực này.” Đường Hạo Tuấn bình thản nói.
Tống Vy buồn cười nói: “Em đương nhiên biết anh có năng lực này, em là nói, anh sẽ chiều hư em, sau này em làm gì cũng cần anh giúp đỡ, em sẽ mất đi năng lực độc lập, cho nên chồng à, em biết anh vì muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không cần, nếu em cần, em sẽ nói với anh, nhưng những cái này, không cần đau.”
Đường Hạo Tuấn đã trầm mặc, một lát sau mới đồng ý: “Được, quả thật cần, đừng cậy mạnh cảm thấy mình ok, nhất định phải nói cho anh, anh là chồng của em, không phải là người ngoài, anh biết em là một người muốn mạnh, nhưng anh cũng hy vọng em có nhiều lúc có thể dựa vào anh nhiều hơn.”
Nghe thấy lời của anh, trong tim Tống Vy vô cùng ấm áp, trên mặt cũng nở nụ cười, đẹp vô cùng: “Ừ, em biết, em sẽ.”
“Vậy thì tốt, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải tới cuộc thi, ngày kia anh dẫn hai con tới thăm em.” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười rồi nói.
Mắt của Tống Vy sáng lên, gật đầu lia lịa: “Được.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy, Trần Châu Ánh như cười như không đi tới: “Yo, tạm biệt rồi sao? Sao không nói chuyện thêm?”
“Đã nói rất lâu rồi.” Tống Vy để điện thoại xuống.
Trần Châu Ánh ngồi xuống: “Ý của tớ là sao không nói tới quên trời quên đất đi?”
Tống Vy nhướn mày: “Sao vậy, cậu ngưỡng mộ tớ à?”
Trần Châu Ánh hừ một tiếng: “Quả thật có một chút, cậu và sếp Đường ngày ngày nhàm chán, ngày nào không phải gọi điện thì là video call, FA như tớ nhìn cũng rất ngưỡng mộ có được không hả, làm tớ cũng muốn tìm một người đàn ông để yêu đương.”
“Vậy thì tìm đi, cậu nhìn Bảo Châu bây giờ không phải thoát kiếp độc thân rồi hay sao? Với lại, cậu xinh đẹp như vậy, muốn tìm bạn trai còn không phải đơn giản hay sao?” Tống Vy nhìn mặt của cô ấy.
Trần Châu Ánh thở dài: “Vẫn là thôi đi, tớ ngưỡng mộ là một chuyện, bản thân đi tìm lại là một chuyện khác, muốn tớ tự tìm bạn trai, đoán chắc không tìm được, tớ yêu cầu quá cao, chỉ phương diện ngoại hình, 80% đàn ông đều sẽ bị tớ loại, cho nên vẫn là đợi chân mệnh thiên tử của tớ tự xuất hiện đi.”
“Được rồi, tớ thấy cậu là lười.” Tống Vy ấn cái trán của cô ấy.
Trần Châu Ánh cười khúc khích: “Được rồi, vậy mà bị cậu nhìn thấu rồi.”
Tống Vy lườm cô ấy: “Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy, ai nhìn không thấu? Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ lên tầng tắm cái đã.”
“Đi đi, tớ xem TV một lúc.” Trần Châu Ánh xua tay.
Tống Vy đứng dậy, đi lên tầng.
Ngày hôm sau, hai người ra ngoài, lại đi tới nơi tổ chức cuộc thi.
Khi đến, Tống Vy nhìn thấy Giang Vân Khê khoanh tay, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, đứng ở cửa hội quán, giống như đang đợi ai đó.
Có điều Tống Vy không có hứng thú, cùng với Trần Châu Ánh cất bước muốn đi lướt qua Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê lại đột nhiên gọi cô lại: “Đợi đã.”