Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1805



CHƯƠNG 1805

Thí sinh ấy mở to mắt, đã hiểu ra chuyện gì.

Từ lời của Giang Vân Khê có thể nghe ra được, Giang Vân Khê thích sếp Đường, nhưng sếp Đường không thích cô ta, người anh ấy yêu là cô Tống, sau đó anh ấy đã kết hôn với cô Tống.

Giang Vân Khê không cam lòng, vẫn luôn muốn đến với sếp Đường để trở thành mợ chủ Đường.

Nhưng cuối cùng người trở thành mợ chủ đường là cô Tống chứ không phải Giang Vân Khê.

Vì vậy Giang Vân Khê không cam lòng, cảm thấy là cô Tống đã cướp sếp Đường, cướp đi vị trí mợ chủ Đường này.

Ha ha, đúng là nực cười.

Sếp Đường chưa bao giờ yêu Giang Vân Khê, người anh ấy yêu vẫn luôn là cô Tống, vậy nên sao có thể là Cô Tống cướp sếp Đường được?

Sếp Đường và Giang Vân Khê đến với nhau chưa?

Chắc chắn là chưa rồi!

Sếp Đường làm sao có thể thích Giang Vân Khê được?

Không phải cô coi thường Giang Vân Khê, mà là Giang Vân Khê có điểm nào có thể so được với cô Tống?

Tướng mạo? Tài năng? Hay là nhân phẩm?

Dù sao trong mắt cô, điểm nào cô ta cũng không bằng, vậy nên chắc chắn sếp Đường không thể thích Giang Vân Khê được.

Vậy Giang Vân Khê có mặt mũi nào mà nói rằng cô Tống cướp người đàn ông của cô ta, đúng là ăn nói hàm hồ.

“Cô đúng là không biết xấu hổ.” Nghĩ đến đây, thí sinh kia khinh bỉ nhìn Giang Vân Khê, nói ra câu này.

Sắc mặt Giang Vân Khê thay đổi: “Cô nói tôi không biết xấu hổ?”

“Đúng vậy, cô là người không biết xấu hổ, đừng tưởng tôi không biết cô muốn được đến với sếp Đường, nhưng sếp Đường không thích cô, sau đó cô cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì, mọi lỗi sai đều ở cô Tống, là cô Tống đã cướp sếp Đường, vậy nên cô mới không thể đến với anh ấy, nhưng tiếc là cho dù không có cô Tống thì cô cũng chẳng thể đến được với sếp Đường đâu, cô có điểm nào có thể xứng với anh ấy? Cô có điểm nào đáng được anh ấy để ý? Trên đời có rất nhiều cô gái xuất sắc, cô nghĩ mình là ai?”

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ và giọng nói khinh thường của thí sinh, ngực Giang Vân Khê liên tục phập phồng lên xuống.

“Cô…”

“Cô cái gì mà cô?” Thí sinh hất ngón tay đang chỉ vào mình của Giang Vân Khê, lạnh lùng nói: “Cô thấy tôi nói đúng chỗ đau của cô nên mới thẹn quá hoá giận đúng không? Hờ, Giang Vân Khê, tôi còn tưởng cô có năng lực nhường nào, thì ra cũng chỉ thế mà thôi, đến điểm này mà cô cũng lừa được người khác, sợ rằng cô nói cô Tống ăn cắp ý tưởng của người khác cũng là nói dối thôi phải không?”

Giang Vân Khê hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Ai nói là tôi nói dối? Điều tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin thì cứ tự mình xem thử cô Tống mà cô luôn sùng bái thực sự là người như thế nào.”

Cô ta lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh, nặng nề ném tới trước mặt thí sinh kia.

Thí sinh ngờ vực cúi xuống nhìn, thấy những tấm ảnh này đều là bản vẽ thiết kế.

Nhưng mỗi bức ảnh đều được chia thành hai nửa, là hai bản vẽ thiết kế nhưng độ giống nhau của hai bản vẽ là rất lớn, lớn đến mức gần như là giống hệt.

Tóm lại ngoài một số chi tiết nhỏ thì hoàn toàn giống nhau.

Nhìn những bức ảnh này, tay thí sinh kia run lên bần bật.

Bởi vì cô ấy đã từng thấy những thiết kế ở bên phải bức ảnh, đều là thiết kế của cô Tống.