CHƯƠNG 1818
Đến lúc đó, cơ hội của cô ta đến rồi.
Nhưng bây giờ, kế hoạch mà cô ta vốn cho rằng là hoàn mỹ, hơn nữa đã sắp thành công.
Lại không ngờ chuyện lại xoay chuyển ngược lại.
Tống Vy thế mà lại là MN, lại còn là Mina gì đó, hơn nữa còn muốn lấy chứng cứ ra để chứng minh thân phận của mình.
Mẹ nó, thật sự là tức chết cô ta.
Hàn Thư kia!
Cơ thể Giang Vân Khê lạnh run, tức giận, cũng sợ hãi.
Tức là chính mình bị Hàn Thư đùa giỡn, kế hoạch thất bại, sợ hãi là, nếu như Tống Vy thật sự là Mina kia, vậy thì cô xong rồi.
Hai tay Giang Vân Khê đan chặt vào nhau, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tống Vy, chờ đợi Tống Vy đăng nhập không được.
Chỉ cần Tống Vy đăng nhập không được, vậy cô sẽ có hy vọng.
Tống Vy đương nhiên cảm nhận được Giang Vân Khê đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó ngập tràn căng thẳng, lo lắng, sợ hãi.
Cô hơi nhếch môi cười cười, nói thầm trong lòng: Lo lắng đi, sợ hãi đi, lát nữa mới là tận thế của cô!
“Cho một quay phim đến đây, quay lại toàn bộ quá trình tôi đăng nhập vào mạng xã hội này, hơn nữa phát lên màn hình lớn, để mọi người cùng xem, lúc tôi đăng nhập, có vấn đề hay không.” Tống Vy vẫy tay với người dẫn chương trình, lại nói.
Đề nghị này của cô không riêng gì người dẫn chương trình, những thí sinh khác cũng vô cùng ủng hộ.
Dù sao muốn tự chứng minh trong sạch, vậy đương nhiên là cái gì cũng không thể che giấu, hẳn là phải để cho mọi người thấy mới đúng.
Rất nhanh, người dẫn chương trình sắp xếp một quay phim đi qua.
Quay phim này đứng phía sau Tống Vy, nhắm thẳng máy quay vào máy tính và tay Tống Vy.
Sau đó Tống Vy dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nhập tài khoản và mật mã vào, nhấn nút enter đăng nhập.
Sau mấy giây, trên màn hình thể hiện đăng nhập thành công.
Sau đó mọi người nhìn thấy được hình ảnh mà đã thấy trước đó.
Lúc này, mọi người không còn gì để nói.
Bọn họ đã hoàn toàn tin Tống Vy thật sự là MN kia.
Tống Vy kéo con lăn chuột, vừa lướt vừa nói: “Mọi người nhìn xem những thiết kế trong tài khoản này, đều là bản vẽ sơ thảo của tôi, dù sao bản thân cảm thấy không hài lòng, lại không nỡ tiêu hủy, cho nên tôi đăng lên, lưu lại kỷ niệm, dù sao là một nhà thiết kế, cho dù thiết kế của mình có được hài lòng không, nhưng khi đã hoàn thành bức tranh, nó cũng sẽ đứa con tinh thần, cho dù là đứa con này không thể cống hiến được cho bạn, nhưng nó vẫn tồn tại.”
“Đúng thế.” Có người gật đầu: “Tôi cũng giống với cô Tống, những thiết kế tôi vẽ, dù không chọn dùng, tôi cũng sẽ giữ lại, sau này muốn xem thì xem, dù sao đó cũng là minh chứng cho tiến bộ của mình.”
“Đúng thế, tôi cũng vậy.”
Tống Vy nghe mọi người nói vậy, hiểu ý cười cười, sau đó lại nói: “Tôi không biết tôi đăng tác phẩm của mình lên, sao có thể bị người lấy ra vu oan tôi sao chép, nhưng mà nói lại cũng buồn cười, chính mình sao chép tác phẩm của mình, còn bị người ta tố cáo, tôi vẫn là lần đầu gặp.”