Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 185





Đúng lúc này, phân hội trưởng trên sân khấu, đúng lúc công bố phương thức nhận được danh ngạch.
Lại là trận đấu, các phòng làm việc và công ty ở thành phố Giang, chọn ra nhà thiết kế xuất sắc nhất dự thi, nhà thiết kế đừng đầu, có thể đại biểu phòng làm việc hoặc là công ty, cùng với quốc gia tham gia trận đấu quốc tế “Đơn giản như vậy!” Tống Vy xoay xoay bút máy, thì thầm một tiếng.
Nhà thiết kế cách vách nghe thấy, ánh mắt kinh dị nhìn cô một cái: “Đơn giản? Cô biết thành phố Giang có bao nhiêu công ty phục trang và phòng công tác không?”
Tống Vy suy nghĩ một chút, nhíu mày trả lời: “Nhiều nhiều ít ít trên một trăm.”

“Đúng vậy, trên một trăm phòng làm việc và công ty, có nghĩa là có một trăm người dự thi, mà trong đó còn có mấy đại lão, ví dụ như là Lý Na Na phòng làm việc Lam Tinh, Tống Nguyệt phòng làm việc Nguyệt Quang, phòng làm việc Hoa Thần… Đường nhiên, ngoại trừ những người này, đương nhiên còn có một con hắc mã lớn nhất!” Nhà thiết kế kia dựng thẳng một ngón tay, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhìn nhà thiết kế này kiêng kỵ với hắc mã trong miệng mình như vậy, Tống Vy cũng không khỏi nghiêm túc, bút máy trên tay cũng không xoay nữa, để xuống: “Cô nói con hắc mã này tên gì?”
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết cô ấy thuộc tập đồng Đường thị, show lần trước của tập đoàn Đường thị cô có xem qua không?” Nhà thiết kế kề sát vào Tống Vy.
Tống Vy gật đầu: “Cô nói Dục Hỏa Trùng Sinh?”
“Đúng, hắc mã mà tôi nói chính là nhà thiết kế chính của show lần trước, quần áo trong show lần trước quả thật đẹp bùng nổ, vậy mới thấy được, thiên phú của nhà thiết kế kia hoàn toàn không thua những thiết kế sư đỉnh cấp, chỉ là danh tiếng khá kém hơn thôi, tôi nghĩ cuối cùng đạt được danh ngạch dự thi nhất định là cô ấy.” Nhà thiết kế này khẳng định sờ cằm nói.
Tống Vy hơi cúi đầu, che môi nở nụ cười.
Cô vốn còn muốn thăm dò thêm tư liệu của hắc mã này, đến lúc đó trên thi đấu giành lấy danh ngạc, cũng không đến nỗi không chút hiểu biết với đối thủ.
Không ngờ, hắc mã này lại chính là cô.
“Cô cười cái gì?” Nhà thiết kế này thấy Tống Vy đột nhiên bật cười, có chút không vui.
Tống Vy khoát khoát tay: “Không có gì không có gì, cảm ơn cát ngôn của cô, tôi nhất định sẽ tranh thủ lấy cái danh ngạch này.” Nói xong, cô đóng lap top lại, ôm trước ngực đứng lên.


Nhà thiết kế nghe xong lời của cô, ngơ ngơ trừng mắt nhìn, sau đó kịp phản ứng lại, vừa kinh ngạc vừa kích động chỉ vào cô: “Cô…cô chính là người…” “Suỵt!” Tống Vy dựng thẳng ngón tay đặt lên bên miệng, ra dấu im lặng với nhà thiết kế này: “Khiêm tốn.” Nhà thiết kế này hưng phấn liên tục gật đầu, ánh mắt lập lòe sáng, như nhìn thần tượng nhìn Tống Vy: “Tôi hiểu tôi hiểu!” “Vậy tôi đi trước, tạm biệt!” Tống Vy cười phất phất tay với cô, xoay người ra khỏi phòng họp.

Ở bên ngoài phòng họp, Tống Vy lại gặp Đường Hạo Tuấn.

Anh dựa vào tường, đầu có chút buông xuống, một tay nhét ở trong túi quần, một tay kẹp lấy điếu thuốc, thuốc đã chạy được nửa, còn treo một đoạn tàn dài.

Tống Vy theo bản năng dừng bước, nhìn anh.

Cô biết anh hút thuốc, bởi vì có nhiều lần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy anh hút.


Lúc này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy, rất tuấn tú, còn lộ ra một loại tang thương nhàn nhạt, làm cho người ta nhịn không được muốn dựa vào gần anh, muốn hiểu tất cả của anh.
“Ra rồi?” Đang lúc Tống Vy nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn nhìn đến nhập thần, Đường Hạo Tuấn gõ gõ tàn thuốc, đột nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi thâm u nhìn cô.
Ánh mắt Tống Vy lóe lên, thu lại thần trí, gật nhẹ đầu, xem như đáp lại, sau đó nhấc chân đi qua trước mặt anh, đi về phía thang máy.
“Đợi một chút!” Đường Hạo Tuấn dập tắt tàn thuốc đuổi theo, bắt được cánh tay của cô.
Tống Vy không kịp phòng bị bị anh bắt lại, bước chân ở tại chỗ xoay một cái, đụng vào trong ngực Đường Hạo Tuấn.
Đỉnh đầu cô đập vào cằm của người đàn ông.