CHƯƠNG 1868
Bọn họ là ban giám khảo, chỉ cần có thể quay về trong thời gian quy định là được rồi, cho nên giữa chừng ra ngoài nghe điện thoại cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc thi.
Dù sao cuộc thi cũng không phải là của bọn họ, mà là của tuyển thủ.
Tống Vy cầm điện thoại đi ra hành lang, lúc này mới ấn nghe: “Ông xã.”
“Giang Hạ và ba mẹ cô ta đi rồi.” Giọng nói dịu dàng của Đường Hạo Tuấn liền truyền đến.
Tống Vy cười: “Vậy à, vậy thì tốt quá, tất cả đều thuận lợi phải không?”
“Mọi thứ đều ổn, sau khi đi rồi thì Kiều Phàm mới phát hiện.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nghe thấy Kiều Phàm đã phát hiện gia đình Giang Hạ đi, ngoại trừ thở dài thì cũng không có gì là bất ngờ.
Bởi vì cô biết rằng Kiều Phàm sẽ phát hiện ra thôi.
Không phát hiện thì mới là kỳ quái đó.
Thậm chí, cô còn đoán được chắc chắn Kiều Phàm sẽ nghi ngờ là cô đã giúp đỡ Hạ đi.
Nói không chừng một lát nữa sẽ còn gọi điện thoại đến hỏi cô rằng mình đã giấu gia đình Hạ đi đâu rồi.
Nhưng mà lần này, cô giúp đỡ Giang Hạ đã khiến cho tình bạn giữa cô và Phàm hoàn toàn tan vỡ.
Thở dài, Tống Vy giật giật khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chỉ mong Phàm đừng làm loạn là được.”
Bây giờ, cô chỉ sợ là Phàm không thể chấp nhận được việc Hạ rời đi, từ đó lại nổi điên, gây ra một vài hành động không có lý trí.
Dù sao cũng không phải là anh ta chưa từng làm như thế.
Nhớ đến Kiều Phàm hại Hải Dương gặp phải tai nạn giao thông, khiến cho nhà cô bị cháy, Tống Vy liền đau đầu vô cùng.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, anh ta có muốn làm loạn cũng không được đâu.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, giọng nói âm trầm.
Tống Vy cười cười: “Vâng vâng vâng, có chồng của em ở đây, đương nhiên em yên tâm rồi. Nhưng mà Hạo Tuấn à, nếu như Phàm thật sự làm ra chuyện gì đó phát điên, em mong là anh nương tay, đừng làm tổn thương tới tính mạng của anh ta.”
Đường Hạo Tuấn biết tại sao cô muốn bảo vệ cho Kiều Phàm, anh rũ mắt trả lời: “Được rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ không lấy mạng của Kiều Phàm.”
Kiều Phàm đã cứu cô, đã cứu hai đứa bé.
Cho nên, chỉ dựa vào điểm này, anh không thể khiến Kiều Phàm phải chết.
Nhưng mà để Kiều Phàm hối hận cả đời, anh có thể làm được.
“Vậy là được rồi.” Nhận được lời hứa của người đàn ông, Tống Vy nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, hai người lại nói vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Tống Vy cất điện thoại, trở về địa điểm cuộc thi.
Trần Châu Ánh thấy cô quay về liền nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Hạ đã đi rồi.” Tống Vy gật đầu trả lời.
Trần Châu Ánh nhẹ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hi vọng là ở bên kia cậu ấy có thể có một cuộc sống nhẹ nhàng, đừng nhớ đến Kiều Phàm gì đó nữa, nếu không thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ bị trầm cảm.”