“Kiều Phàm, anh đừng nói nữa.” Tống Vy đưa tay còn lại lên che điện thoại, trầm giọng nói: “Anh biết là tôi không có loại tình cảm kia với anh mà.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng Đường Hạo Tuấn vẫn nghe thấy, môi anh khẽ cong lên.
“Tôi biết, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn tỏ tình với em nhân lúc còn tỉnh táo mà thôi.
Dù sao thì tôi cũng đã thích em năm năm rồi, không nói cho em biết thì tôi thật sự không cam lòng.” Kiều Phàm cúi đầu cười nói.
Tống Vy cắn môi dưới: “Xin lỗi anh, Kiều Phàm…”
“Em không cần nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi là tôi, là do tôi thích quấy nhiễu em, nhưng em yên tâm đi, em đã từ chối tôi rồi, từ nay tôi sẽ không còn ảo tưởng nữa.
Chúng ta vẫn sẽ giống như trước có được không?” Kiều Phàm nhìn chăn bông màu trắng trên người, dịu dàng nói.
Nhưng gương mặt và đáy mắt anh ta lại không có một chút dịu dàng, khiến người ta cảm thấy u ám đáng sợ.
Tống Vy không biết điều đó, cô vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được chứ!”
Cô đang nhức đầu vì không biết sau này phải đối mặt với anh như thế nào.
Bây giờ anh ta tự mình nhắc đến, cô đương nhiên không có ý kiến gì.
“Cứ quyết định vậy đi, được rồi Vy Vy, tôi cúp máy đây, tôi còn phải đi kiểm tra sức khỏe nữa.” Kiều Phàm đẩy kính, nhìn y tá bước vào và nói.
Tống Vy ‘ừm’ một tiếng rồi cúp máy.
Đường Hạo Tuấn khoanh tay trước ngực, khẽ nhìn cô một cái: “Em tha thứ cho anh ta dễ như vậy hả?”
“Nếu không thì sao?” Tống Vy cất điện thoại: “Anh ta say nên mới làm ra chuyện kia thôi.”
Đường Hạo Tuấn chế nhạo: “Em nghĩ thật sự là như vậy hả?”
“Lẽ nào không phải sao?” Tống Vy nhướng mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi hiểu Kiều Phàm, tôi quen anh ấy năm năm rồi nên tôi biết rất rõ anh ấy là người thế nào.
Anh ấy chưa từng làm ra loại chuyện này bao giờ, cho nên tôi tin anh ấy không cố ý.”
“Xem ra anh ta tẩy não em rất giỏi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt, lạnh lùng nói.
Tống Vy nhíu mày: “Đường tổng, ý anh là gì, tẩy não gì?”
Đường Hạo Tuấn bước đến gần cô: “Ý tôi là Kiều Phàm không phải là người đơn giản như em nghĩ.
Khoảng thời gian trước anh ta cố tình chuốc say em cho nên tôi với em mới làm chuyện kia, bởi vì anh ta muốn quấy rối em.
Lần này anh ta lại mượn rượu để cưỡng hôn em, em thật sự tưởng rằng tất cả đều là ngoài ý muốn sao!”
Tống Vy mỉm cười: “Đường tổng, anh không cảm thấy mình rất có thành kiến với Kiều Phàm hả?” “Em cho rằng tôi nói điều này là vì có thành kiến với anh ta?” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay, sắc mặt không tốt lắm.
Tống Vy mím môi đỏ mọng: “Anh trước giờ vẫn luôn có thái độ không tốt với Kiều Phàm, đây không phải là thành kiến thì là gì?” Đường Hạo Tuấn im lặng, một lúc sau, toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lẽo, khóe miệng anh kéo ra một độ cong đầy giễu cợt: “Được, được lắm, hóa ra em lại nghĩ tôi là người như vậy.” Anh cụp mi xuống, che giấu cơn tức giận trong mắt rồi xoay người bỏ đi.
Người phụ nữ này còn nói người cô yêu là anh.
Vậy mà giữa anh và Kiều Phàm, cô thà tin Kiều Phàm cũng chẳng tin anh! Đường Hạo Tuấn rời đi, Tống Vy nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng có chút luống cuống, biết anh đang tức giận, cô đưa tay ra muốn gọi anh lại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn xuống cơn kích động trong lòng, thả tay xuống.
Tối hôm qua trước khi về nước, cô đã quyết định tránh xa anh, cho dù có gặp cũng coi anh như người xa lạ, vậy thì cô còn gọi anh lại làm cái gì?
Xốc lại dây túi xách trên vai, Tống Vy cười khổ đi về phía lối ra.
Bước ra khỏi tòa nhà hiệp hội, cô nhìn lên bầu trời, trời đã tối hẳn, gió lạnh đang thổi, có lẽ trời sắp mưa rồi.
Tống Vy rùng mình, xoa xoa cánh tay, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Sáng hôm sau, Tống Vy bị Lưu Mộng đánh thức, hình như có chuyện gì vui, Lưu Mộng mỉm cười không ngừng.
“Bé con, mẹ cho con xem tin tốt này.” Lưu Mộng cầm điện thoại ngồi bên giường Tống Vy, hào hứng đưa điện thoại qua.
Tống Vy dụi mắt ngồi dậy, cô cầm điện thoại xem, đột nhiên đầu óc trở nên tỉnh táo, thấy trên Facebook của Đường Hạo Tuấn có đăng một tin mới nhất, nội dung đại khái là chính thức hủy hôn với Tống Huyền, từ nay cả hai không còn liên quan đến nhau nữa.