Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1886



CHƯƠNG 1886

“Ừm.” Trần Châu Ánh gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào cô, cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.

Dù sao thì Giang Hạ có thể đã tự thôi miên mình, chuyện lớn như thế, làm sao cô có thể bình tĩnh được cơ chứ.

Ở đầu dây bên kia, Giang Hạ nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng và vẻ khó tin của Tống Vy, cô hít sâu một hơi rồi lại nói một lần nữa: “Ý của tớ là tớ… thôi miên mình để mình quên đi Kiều Phàm.”

Lần này, Tống Vy đã xác định đúng là mình không nghe lầm, cô hít vào một ngụm khí lạnh: “Hạ, tại… tại sao cậu lại phải làm như vậy, cậu có biết cái này nguy hiểm lắm không hả?”

Cô chính là người bị thôi miên quên mất một đoạn ký ức.

Lúc còn bé, cô và mẹ lái xe ra ngoài, tình cờ thấy ba mẹ Hạo Tuấn chết thảm.

Cảnh tượng máu me ấy dọa cô sốt cao không ngừng, cứ nằm mơ thấy ác mộng.

Cho nên sau đó mẹ cô không còn cách nào khác, đành phải mời một bác sĩ thôi miên đến xóa khóa ký ức đó lại.

Mặc dù trông cô như không có việc gì, nhưng nó đã để lại di chứng.

Khi cô nhớ đến chuyện ngày xưa, nếu như muốn xâm nhập quá sâu thì sẽ thấy đau đầu.

Đây chính là di chứng của việc thôi miên, bởi vì thôi miên làm tổn hại đến tinh thần và não bộ.

Giang Hạ nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của Tống Vy, trong lòng ấm áp: “Tớ biết rồi, nhưng mà Vy Vy à, tớ không hề cảm thấy hối hận. Mặc dù bây giờ tớ đã quên đi Kiều Phàm, không biết giữa tớ và Kiều Phàm đã trải qua chuyện gì, nhưng mà tớ biết rằng đó chắc chắn là một chuyện rất đau đớn, cho nên tớ đã đưa ra quyết định như thế. Cho dù quyết định này rất nguy hiểm, nhưng mà chỉ cần tớ quên anh ta thì sau này sẽ không đau khổ nữa, tớ nghĩ cho dù có nguy hiểm gì đi nữa thì tớ cũng có thể chấp nhận.”

Nghe thấy lời cô, Tống Vy thở dài một tiếng, cũng đã bình tĩnh lại: “Hạ, cậu… sao cậu lại có thể quyết định như thế?”

Ai cũng biết là trước kia Hạ bị Kiều Phàm làm tổn thương nhiều lần như thế, nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện áp dụng phương thức này để quên đi Kiều Phàm.

Sao bây giờ lại…

Giang Hạ nghiêng nghiêng đầu: “Xin lỗi nha Vy Vy, tớ cũng không biết sao tớ lại quyết định như vậy, tớ đã quên rồi, có lẽ là tớ thật sự không chịu đựng được, không thể kìm nén nữa, mặc dù tớ không biết tớ của trước đó yêu Kiều Phàm sâu nặng đến cỡ nào, nhưng tớ biết rằng bây giờ tớ đã quên anh ta, cả người nhẹ nhõm, tớ cảm thấy chưa có lúc nào mình nhẹ nhõm giống như hiện tại, rất thoải mái, tớ như được thay da đổi thịt. Vy Vy, cậu có biết không, tớ rất thích bản thân như thế này.”

Lời này khiến Tống Vy ngập ngừng, cô không thể nói ra điều gì quá xúc động.

Quên đi Kiều Phàm, có thể khiến cho Hạ thoải mái nhẹ nhàng, vậy thì cô có thể đoán được Hạ trong quá khứ đã phải gánh vác nỗi đau như thế nào.

Có lẽ lựa chọn này của Hạ là đúng.

“Tớ biết rồi Hạ, đã quên Kiều Phàm, vậy thì sau này cậu phải sống cho thật tốt, đừng yêu anh ta nữa.” Tống Vy cười nói.

Giang Hạ cũng cười: “Đương nhiên rồi, tớ sẽ mà. Phong cảnh ở đây rất đẹp, tớ rất thích, sau này tớ cũng không có ý định đi, cho nên đương nhiên sẽ không nhìn thấy cái người tên Kiều Phàm đó nữa, không gặp anh ta, sao tớ có thể yêu anh ta được. Chỉ là Vy Vy à, tớ cảm thấy có lỗi với cậu lắm, lúc trước chúng ta đã hứa là cùng nhau xây dựng công ty, sáng lập ra nhãn hiệu thuộc về riêng mình, nhưng mà bây giờ tớ ở đây, không có cách nào giúp cậu được.”

Ý cười trên mặt cô nhạt dần, thay vào đó là sự áy náy.