Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1908



CHƯƠNG 1908

Thực ra họ không cần thông báo gì cả.

Phòng chờ của cô là một phòng chờ đặc quyền, nguyên một mặt là tường kính, ở đây cô có thể quan sát rõ tình hình ở bãi đậu máy bay.

Hơn nữa, cô đã quá quen thuộc với máy bay riêng của Đường Hạo Tuấn, chắn chắn cô sẽ phát hiện ra ngay khi nó hạ cánh.

Đại Vệ và những người khác đã đi ra ngoài.

Tống Vy ngồi đối diện vách kính, vừa nhìn xuống điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía bãi đổ máy bay, sợ bỏ lỡ máy bay của Đường Hạo Tuấn hạ cánh.

Mới ngóng một lát mà đã nửa tiếng trôi qua.

Như Đường Hạo Tuấn đã nói trong tin nhắn trước đó, vừa qua nửa tiếng, máy bay tư nhân của anh lướt từ trên trời xuống, rồi từ từ dừng lại trên đường băng.

Tống Vy hưng phấn lập tức đứng lên.

Lúc này, cửa phòng chờ cũng mở ra, Đại Vệ bước vào báo: “Mợ chủ, tổng giám đốc và cô cậu chủ đã tới.”

“Tôi biết rồi, đi thôi.” Tống Vy cất điện thoại, bước nhanh ra cửa, ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía lối ra.

Phòng chờ này thông xa lối ra, đi bộ hai phút là tới.

Khi Tống Vy đi tới lối ra, đợi thêm mấy phút nữa, cuối cùng cũng đợi được bóng dáng mình muốn thấy.

“Mẹ.” Nhìn thấy Tống Vy ở ngoài cửa ra, hai đứa trẻ vui vẻ buông tay Đường Hạo Tuấn, chạy về phía cô.

Tống Vy ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay, ôm lấy hai đứa trẻ.

“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.”

“Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ lắm.”

Hai đứa nhóc thi nhau nói cho Tống Vy biết sự nhớ nhung của mình.

Tống Vy cảm thấy trong lòng ấm áp, sờ sờ đầu nhỏ của hai đứa nhỏ đáp: “Ngoan, mẹ cũng nhớ mấy đứa, nên các con thấy đó bây giờ mình lại được gặp nhau rồi nè.”

“Dạ.” Tống Hải Dương gật đầu, sau đó hôn lên mặt Tống Vy một cái.

Tống Dĩnh Nhi cũng không chịu thua, cô bé cũng chu môi hôn lên nửa bên mặt còn lại của Tống Vy.

Tống Vy cảm nhận được đôi môi mềm mại của hai đứa trẻ, không nhịn được cười, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ rồi hôn lên.

Hôn xong, Tống Dĩnh Nhi chỉ vào người đàn ông phía sau: “Mẹ, ba nữa, ba cũng muốn hôn.”

Đường Hạo Tuấn nhìn con gái bé bỏng, môi mỏng nhếch lên.

Con gái ngoan, không hổ là áo bông nhỏ của anh, không quên anh thương con bé như thế nào.

Nào có giống như thằng nhóc xấu xa Tống Hải Dương!

Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn Tống Hải Dương rồi đi về phía Tống Vy.

Tống Hải Dương nhếch miệng cạn lời.

Tuy còn nhỏ nhưng cậu rất thông minh, đương nhiên nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được ánh mắt của ba mình, không phải là trách cậu vì không bảo mẹ hôn ông ấy như Dĩnh Nhi thôi sao.

Haiz, đụng phải một ông ba vừa nhỏ nhen lại hay ghi thù này, người làm con trai như cậu đúng là khổ tâm.