Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1914



CHƯƠNG 1914

Hình dáng của chiếc máy bay không người lái này khỏi cần nói ngầu bao nhiêu, bất kể người lớn trẻ nhỏ, nam nữ, già trẻ đều thích từ cái nhìn đầu tiên.

Tống Vy chạm vào chiếc máy bay không người lái và hỏi: “Hình dáng tuyệt vời như vậy chưa từng xuất hiện trên thị trường. Cho đến nay, em chưa từng thấy bất kỳ công ty sản xuất máy bay không người lái nào trưng bày một chiếc máy bay không người lái như vậy cả. Chồng à, cái này là anh cho người thiết kế theo yêu cầu à?”

Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, rất nghi ngờ là do anh tự làm ra.

Đường Hạo Tuấn cười khúc khích: “Là do anh làm đấy. Hải Dương không thích những hình thù thông thường trên thị trường, nên anh đặc biệt làm cho con cái này.”

“Trông đẹp đấy.” Tống Hải Dương hào hứng nhìn vào chiếc máy bay không người lái.

Tống Vy sờ sờ cằm: “Hình dáng phức tạp như vậy, nhiều linh kiện ráp thành như vậy, hẳn là chế tạo rất lâu. Nói đi, anh bắt đầu chế tạo từ khi nào?”

“Ba tháng trước, hôm nay vừa được giao đến.” Đường Hạo Tuấn đưa máy bay không người lái cho Tống Hải Dương và trả lời.

Tống Hải Dương cẩn thận cầm lấy chiếc máy bay không người lái: “Cảm ơn ba.”

“Ngoan!” Đường Hạo Tuấn sờ sờ đầu con trai.

Ở bên kia, Tống Dĩnh Nhi cũng giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, không chịu nhường nhịn nói: “Mẹ, con cũng có.”

“Con cũng có máy bay không người lái?” Tống Vy ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ.

Thế mà cô không biết rằng con bé cũng thích máy bay không người lái.

Tuy nhiên, Tống Dĩnh Nhi lắc đầu và nói: “Dĩnh Nhi không có máy bay không người lái, Dĩnh Nhi có rất nhiều búp bê, ba đã đặt mua rất nhiều búp bê cho Dĩnh Nhi.”

Con bé còn làm động tác minh hoạ rất nhiều rất nhiều nữa.

Tống Vy sửng sốt: “Thì ra là như vậy, mẹ còn tưởng rằng Dĩnh Nhi cũng có máy bay không người lái.”

“Dĩnh Nhi không thích mấy cái này.” Tống Dĩnh Nhi nhìn máy bay không người lái nhăn mũi.

Mặc dù người máy này rất đẹp, nhưng bé vẫn thích búp bê hơn.

“Anh đã mua một chiếc máy bay không người lái cho Hải Dương, sao có thể không tặng gì cho Dĩnh Nhi. Con của anh đương nhiên anh phải đối xử công bằng, bình đẳng như nhau.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve cái đầu nhỏ của Dĩnh Nhi và nói.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, tụi nhỏ là con của chúng ta. Đúng là chúng ta không thể chỉ thiên vị một đứa. Được rồi, các con, cho máy bay không người lái bay bay thôi.”

Nói xong cô đứng dậy.

Hai đứa trẻ bị Đường Hạo Tuấn kéo dậy, cũng vui vẻ đứng lên.

Sau đó, Tống Hải Dương bước lên phía trước, cầm điều khiển từ xa lên và khởi động máy bay không người lái.

Ngay sau đó, chiếc máy bay không người lái đã bay lên bầu trời dưới ánh mắt mong đợi của một nhà bốn người.

Khuôn mặt của Tống Hải Dương vì phấn khích mà đỏ bừng, mắt cậu sáng rực khi nhìn chiếc máy bay không người lái đang bay.

Con trai mà, đứa nào chẳng thích mấy cái này.

Tống Dĩnh Nhi thì khá hơn, nhưng con bé cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái.