Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1919



CHƯƠNG 1919

Là một người ba thì anh phải làm mấy chuyện như lau mồ hôi, thay áo giúp con chứ.

Nếu không hai đứa trẻ bị cảm thì sao.

Một bên khác, tại nước M.

Sau khi xuống máy bay, Kiều Phàm liền đi thẳng tới bãi đỗ xe.

Một chiếc xe sang trọng đang dừng ở đó.

Kiều Phàm đi thẳng về phía chiếc xe. Cửa sổ hạ xuống, một khuôn mặt khá giống Đường Hạo Tuấn hiện ra.

Đường Hạo Minh!

Kiều Phàm bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh gọi tôi tới đây để nói cho tôi tin tức của nhà họ Giang thật sao?”

“Đương nhiên.” Đường Hạo Minh cười cười trả lời.

Kiều Phàm khoanh tay: “Nhưng tôi biết anh sẽ không nói thẳng với tôi đâu, nói đi, anh cần gì ở tôi?”

Ý cười trên mặt Đường Hạo Minh càng lúc càng đậm: “Quả không hổ danh là bác sĩ Kiều, thật thông minh.”

“Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả, ai chẳng hiểu đạo lý này chứ.” Kiều Phàm nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì mới cho tôi biết tin tức của nhà họ Giang.”

“Bác sĩ Kiều yên tâm, yêu cầu của tôi không cao đâu, chắc chắn anh làm được. Tôi muốn anh thay người làm một cuộc phẫu thuật. Chỉ cần phẫu thuật thành công thì tôi sẽ nói cho anh biết manh mối về nhà họ Giang.” Đường Hạo Minh chống tay lêm bệ cửa.

Kiều Phàm nheo mắt: “Nhà họ Giang do Đường Hạo Tuấn đưa đi nơi khác, anh có chắc mình biết tung tích của họ không? Anh phải chứng minh thì tôi mới đáp ứng anh làm phẫu thuật được. Nếu không, tôi cũng không đảm bảo trong quá trình phẫu thuật mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Thấy anh ta uy hiếp mình như thế, Đường Hạo Minh cũng không tức giận, ngược lại Đường Hạo Minh cười rộ lên: “Quả không hổ danh là bác sĩ Kiều, không muốn chịu thiệt chút nào nhỉ. Nhưng anh cứ yên tâm, tôi không lừa anh đâu. Đường Hạo Tuấn đã đưa cả nhà họ Giang đi thật nhưng nếu tôi muốn tra được tung tích của họ thì cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn. Hơn nữa tôi cũng chẳng cần phải lừa anh, như anh đã nói đấy, anh là bác sĩ, nếu tôi lừa anh thì anh sẽ động tay động chân lên người bệnh thôi. Vậy nên anh thấy tôi dám lừa anh sao?”

Đường Hạo Minh buông tay rồi nói: “Tôi vất vả gọi anh tới nước ngoài để làm phẫu thuật, chứng tỏ tôi vô cùng xem trọng người này. Tôi giao người như vậy cho anh mà còn dám lừa anh sao?”

Kiều Phàm hừ lạnh: “Nếu anh nói thật thì tôi đồng ý làm phẫu thuật. một khi phẫu thuật thành công thì anh phải cho tôi biết tung tích của nhà họ Giang.”

“Yên tâm.” Đường Hạo Minh đáp. sau đó anh ta vươn tay về phía tài xế.

Tài xế lập tức đưa cho anh ta một túi hồ sơ màu vàng.

Đường Hạo Minh cầm lấy nhưng không mở ra mà chỉ đưa nó cho Kiều Phàm qua cửa sổ: “Để chứng minh mình biết tung tích của nhà họ Giang, tôi có thể cho anh xem trước vài thứ, xem như đây là thành ý của tôi đi.”

“Đây là cái gì?” Kiều Phàm không vội cầm ngay mà nhìn chằm chằm túi hồ sơ.

Nét cười trên mặt Đường Hạo Minh càng lúc càng đậm: “Anh xem là biết thôi, tôi khuyên anh nên nhìn thử, nếu không anh sẽ hối hận đó.”

Thấy anh ta nghiêm túc như thế, Kiều Phàm hừ lạnh: “Vậy sao? Vậy tôi phải xem thử bên trong là thứ gì mà có thể khiến tôi hối hận.”

Nói xong, xem trực tiếp cầm lấy rồi lôi đồ bên trong ra.