Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1925



CHƯƠNG 1925

“Tùy anh.” Đường Hạo Minh nhún vai, chuyển đề tài: “Đúng rồi, phẫu thuật của bệnh nhân, anh nghĩ tới phương án phẫu thuật thích hợp chưa? Bệnh nhân đó hơi lớn tuổi, thể chất cũng không tốt, những bác sĩ khác căn bản không dám thực hiện cuộc phẫu thuật này, nếu không phải vì y thuật của anh cao, tôi cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, gọi anh từ trong nước tới, lúc này Đường Hạo Tuấn nhất định đã biết anh rời khỏi thành phố Giang, nói không chừng còn sẽ điều tra mục đích anh đến nước M.”

“Thế nào? Anh sợ rồi?” Kiều Phàm liếc mắt lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: “Cũng phải, những chuyện anh làm, Đường Hạo Tuấn hận anh đến cốt tủy, một khi bắt được anh, anh chỉ có một con đường chết.”

“Ha, vậy thì để cậu ta bắt được rồi nói đi.” Khóe môi Đường Hạo Minh lạnh nhạt cong lên.

“Thế nào, anh cảm thấy Đường Hạo Tuấn không bắt được anh?” Kiều Phàm trào phúng.

Đường Hạo Minh rũ mắt, không nói chuyện, một lúc sau, mới mở miệng: “Tôi trước nay chưa từng nói Đường Hạo Tuấn không bắt được tôi, trên thế giới này, cũng chưa từng có nơi nào có thể trốn được cả đời, tôi và Đường Hạo Tuấn, cuối cùng sẽ giao chiến chính diện.”

“Đã vậy, anh còn trốn cái gì? Trực tiếp xuất hiện trước mặt Đường Hạo Tuấn không phải được rồi sao?” Kiều Phàm nói.

Đường Hạo Minh mím môi: “Chuyện này không liên quan tới anh, anh còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, phương án phẫu thuật của bệnh nhân, anh rốt cuộc đã nghĩ kỹ chưa?”

“Phương án tôi đã có rồi, nhưng cụ thể có thể thực thi không, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy người bệnh mới biết.” Kiều Phàm nhàn nhạt đáp.

Đường Hạo Minh gật đầu: “Chuyện này đơn gian, chúng ta hiện tại đang trên đường đến bệnh viện, anh đến bệnh viện, đương nhiên sẽ có thể nhìn thấy rồi.”

Kiều Phàm không lên tiếng.

Đường Hạo Minh cũng ngậm miệng.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt.

Nửa tiếng sau, đến nơi. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đường Hạo Minh dẫn Kiều Phàm đi vào bệnh viện, lại một tiếng sau, bệnh nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Bên kia, Tống Vy bận xong, ra khỏi thư phòng, xuống lầu đến phòng khách, chuẩn bị uống nước.

Trong phòng khách, Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại, như đang gọi điện với ai đó, sắc mặt không tốt lắm.

Tống Vy thả nhẹ bước chân đi tới, vừa rót nước cho mình, vừa nhìn anh, không quấy rầy anh nhận điện thoại.

Vài phút sau, Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại xong, buông điện thoại bên tai xuống, Tống Vy lúc này mới uống nước hỏi: “Ông xã, sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?”

“Không phải chuyện lớn gì.” Đường Hạo Tuấn xoa giữa mày, có chút mỏi mệt đáp.

Tống Vy thấy vậy, đặt ly trong tay xuống, đứng dậy đi đến sau anh, bóp vai cho anh: “Nói em nghe xem đi, xem em có thể giúp được không, nếu không thể, xem như thính giả, giải trừ ưu phiền cho anh cũng tốt.”

Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Được, thực ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, sau khi Đường Mãnh chết, công ty dưới trướng ông ta bị anh sắp xếp đến tập đoàn Đường thị, do công ty Đường Mãnh quá phân tán, muốn hoàn toàn hợp nhất, đưa vào dưới trướng tập đoàn Đường thị, cần thời gian rất lâu, hiện tại mấy tháng trôi qua, người phụ trách kiểm kê công ty Đường Mãnh truyền tới tin tức, nói những công ty đó của Đường Mãnh thực ra đều trong trạng thái thiếu hụt.”

“Thiếu hụt?” Tống Vy nhướn mày.