Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1929



CHƯƠNG 1929

“Vậy thì tốt, vậy tớ yên tâm rồi.” Tống Vy thoải mái cười.

Giang Hạ cũng cười: “Hơn nữa, dù Kiều Phàm biết tung tích của tớ cũng chả sao, tớ bây giờ không phải Giang Hạ ngơ ngác trước đây, yêu anh ấy đến không còn chút tôn nghiêm nào, tớ hiện tại lòng dạ sắt đá, sẽ không lại yêu anh ấy nữa, cho nên dù anh ấy vẫn hận tớ, hận nhà họ Giang, muốn tớ bỏ đi đứa bé trong bụng, tớ cũng sẽ không đồng ý, tớ sẽ phản kháng anh ấy tới cùng.”

Nghe thấy lời nói kiên định này của cô ấy, Tống Vy lại không vui mừng nỗi, ngược lại cau mày: “Hạ, cậu vẫn là đừng có suy nghĩ này, cậu vừa rồi cũng có nói, cậu của quá khứ yêu Phàm đến không cách nào kiềm chế, còn dựa vào phương thức thôi miên mới quên được anh ấy, cho nên cậu thật sự có thể đảm bảo, sau khi cậu gặp lại Kiều Phàm, sẽ không lại yêu anh ấy nữa sao? Chuyện này cậu không cách nào suy đoán, lỡ cuối cùng biến thành thật, cậu phải làm thế nào? Chẳng lẽ, lại muốn biến trở lại dáng vẻ trước đây sao?”

“Chuyện này…” Giang Hạ bỗng không nói.

Vì cô biết, Tống Vy nói đúng.

Rất nhiều chuyện, quả thực không thể tồn tại tâm lý may mắn, dù sao cũng không ai nói chắc được tương lai.

Có lẽ hiện tại nói không yêu, nhưng cuối cùng lại yêu thì sao?

Nghĩ vậy, đầu Giang Hạ nhói đau, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh.

Mặc dù những hình ảnh đó cô không nhìn rõ là gì, nhưng cô biết, đó chính là ký ức đã bị cô phong ấn sau thôi miên.

Hơn nữa giây phút những hình ảnh ấy hiện lên, trong lòng cô trào dâng bi thương và đau khổ cực lớn.

Có thể thấy những hình ảnh ấy tổn thương thế nào.

Cũng có thể thấy, cô từng vì yêu người đàn ông đó, yêu đau khổ biết bao, đau đến trong lòng không cách nào hít thở.

Mà cô, cũng tuyệt đối không muốn trải qua đau khổ như vậy lần nào nữa.

Cho nên, cô quả thực không thể gặp mặt Kiều Phàm nữa!

“Xin lỗi Vy Vy, là tớ suy nghĩ không chu toàn.” Giang Hạ xoa mi tâm, có chút ngại ngùng nói.

Tống Vy lại nở nụ cười: “Được rồi, tớ lại không trách cậu, tớ chỉ lo lắng cậu bây giờ mặc dù đã quên Kiều Phàm, nhưng cậu biết cậu từng yêu, cho nên sẽ sinh ra tò mò với Phàm, phải biết sau khi một người phụ nữ sinh ra tò mò với một người đàn ông, thì sẽ bất giác quan tâm anh ta, hiểu anh ta, cuối cùng lại yêu anh ta lần nữa, cho nên Hạ, tớ hi vọng cậu đừng sinh ra tò mò với Phàm, hiểu chứ?”

“Yên tâm đi Vy Vy, tớ hiểu.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy ừ một tiếng: “Cậu biết thì tốt, đúng rồi, còn có một chuyện.”

“Cậu nói đi.” Giang Hạ gật đầu.

Tống Vy xoa mi tâm: “Trước đây lúc cậu rời khỏi thành phố Giang, tớ không phải kêu cậu đích thân chọn một ứng viên thích hợp thay thế vị trí của cậu sao, lâu như vậy rồi, cậu cũng chưa đưa tớ danh sách.”

“Ồ, chuyện này à.” Giang Hạ vỗ đầu: “Xin lỗi Vy Vy, tớ vẫn chưa hoàn toàn thống kê xong, trong công ty có vài ứng viên cũng không tệ, nhưng vì quyết định chọn ra một người, tớ định sắp xếp tài liệu của họ trước, chọn ra người ưu tú nhất, nhưng chuyện này không dễ dàng như vậy, cho nên cho tới hiện tại, tớ vẫn chưa làm xong.”

“Vậy à.” Tống Vy hiểu rõ gật đầu: “Tớ biết rồi, vậy cậu tiếp tục chỉnh sửa đi, quyết định xong thì nói cho tớ biết, đến lúc đó tớ kêu Hạo Tuấn đi sắp xếp.”

 

 

“Được, tớ biết rồi, tớ sẽ sắp xếp xong trong hai ngày nay rồi gửi cho cậu.” Giang Hạ gật đầu đáp.

Tống Vy ừ một tiếng.

Hai người nói những chuyện khác một chút, rồi cúp máy.

Sau đó, Tống Vy xoay người quay về phòng khách.

Người đàn ông còn ngồi trên sofa, một tay bưng cà phê, tay kia giơ máy tính bảng đang xem gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đặt cà phê và máy tính bảng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Gọi điện thoại xong rồi?”