Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1967



CHƯƠNG 1967

Giang Hạ cắn răng: “Chúng tôi sẽ không thua, cũng không thể thua, hơn nữa trải qua chuyện lúc nãy, tôi không hề cảm thấy Kiều Phàm là một người vô địch.”

Thấy thái độ của hai mẹ con kiên trì như vậy, nói rõ không muốn đi, người đàn ông cũng đành chịu, chỉ có thể bất lực trả lời: “Tôi biết rồi, nhưng chuyện này không phải là chuyện tôi có thể quyết định, cụ thể, tôi phải báo cáo với Đường tổng, xem ý kiến của Đường tổng.”

“Được, anh báo cáo đi, tôi cũng sẽ nói một tiếng với Vy Vy.” Giang Hạ trả lời.

Người đàn ông gật đầu: “Được, số hành lý này chúng tôi giúp hai người chuyển vào trước.”

“Cảm ơn nhiều.” Mẹ Giang vô cùng cảm kích.

Sau đó, người đàn ông bảo những người khác giúp đỡ cùng chuyển hành lý.

Mẹ Giang kéo tay Giang Hạ: “Giang Hạ, chúng ta gọi điện thoại cho Vy Vy, nói cho Vy Vy biết quyết định của chúng ta.”

“Được.” Giang Hạ cảm thấy cũng sắp xếp xong rồi, đồng ý.

Hai mẹ con quay vào nhà, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tống Vy.

Lúc này bên phía Tống Vy đang khoảng 9h tối.

Cô đang gọi video với Đường Hạo Tuấn, nhìn thấy có điện thoại gọi đến, cô ấn xem, thấy là Giang Hạ gọi đến, vội vàng nhìn người đàn ông nói: “Chồng à, Giang Hạ gọi điện thoại đến, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, em nhận điện thoại của cô ấy trước.”

Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng ghen tỵ, nhưng vẫn đồng ý.

Dù sao bây giờ Giang Hạ đang ở trong khoảng thời gian quan trọng, lúc này gọi điện thoại đến, chắc chắn có chuyện gấp gì đó.

“Được, em nhận đi.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.

Tống Vy cười với anh, ngắt cuộc gọi video, nghe điện thoại của Giang Hạ: “Alo, Giang Hạ, sao rồi? Người mà Hạo Tuấn sắp xếp đến chưa?”

Giang Hạ nhìn ra cửa: “Đến rồi.”

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Đến rồi thì tốt, vậy mọi người lên xe chưa?”

Giang Hạ lắc đầu, trên mặt tràn đầy sự xin lỗi: “Chưa.”

“Chưa?” Tống Vy cau mày: “Sao vậy, là xe xảy ra vấn đề gì hay là sao?”

“Không phải.” Giang Hạ cắn môi: “Là vấn đề của bọn tớ, Vy Vy, tớ với mẹ thương lượng rồi, chúng tớ không rời đi nữa.”

“Tại sao?” Tống Vy kinh ngạc, trợn tròn mắt.

Giang Hạ cúi đầu: “Bọn tớ muốn ở lại, cứ chuyển nhà như vậy, quá mệt, cũng quá phiền phức.”

“Nhưng Kiều Phàm đã liên lạc với mọi người rồi, có lẽ rất nhanh anh ta sẽ tìm thấy cậu, cậu….”

“Anh ta đã tìm đến rồi.” Giang Hạ nói.

Khuôn mặt Tống Vy tràn đầy sự kinh ngạc: “Cái gì? Đã tìm đến rồi?”

“Ừ.”

“Vậy cậu không sao chứ?” Tống Vy vội đứng dậy. Giọng điệu lo lắng hỏi.

Không ngờ, Kiều Phàm đã tìm đến rồi.