Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1971



CHƯƠNG 1971

“Vậy tớ đi trước đây.” Trần Châu Ánh vẫy tay, quay người rời đi.

Tống Vy đóng cửa phòng lại, quay người trở về phòng, vừa đi, vừa gọi video cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn giống như vẫn đang đợi cô, cô vừa gửi lời mời gọi video, anh đã nghe máy, khuôn mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trên màn hình: “Hạo Tuấn.”

Tống Vy gọi người đàn ông một tiếng.

Người đàn ông ừ một tiếng.

Tống Vy lại nói: “Em có mấy lời muốn nói với anh.”

“Em muốn nói chuyện Giang Hạ không muốn chuyển đi nữa?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói.

Trên mặt Tống Vy hiện lên sự kinh ngạc: “Anh biết?”

“Ừ, lúc nãy người bên kia đã liên lạc với Trình Hiệp, Trình Hiệp đã báo cáo với anh rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, vậy anh cảm thấy Giang Hạ làm như vậy có đúng không?”

Đường Hạo Tuấn ngồi vào sau bàn làm việc trong phòng sách, vắt chéo chân, thờ ơ nói: “Không nói được là đúng hay sai, nhưng đây là quyết định của cô ấy, chúng ta nên tôn trọng cô ấy, chỉ là những chuyện sau này không hối hận là được.”

Tống Vy cắn môi: “Ừ, em cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong lòng em vẫn còn rất lo lắng, đây chả khác gì đánh cược, thắng, cả nhà Giang Hạ sẽ không sao, nếu như thua, vậy bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, em không dám nghĩ đến.”

“Anh tin cả nhà Giang Hạ có lẽ đã nghĩ đến hậu quả rồi, nhưng vẫn quyết định không đi, điều đó chứng tỏ, bọn họ tình nguyện chấp nhận hậu quả, em không cần lo lắng, đừng khiến mình ngột ngạt.” Đường Hạo Tuấn cau mày, không tán thành nói.

Tống Vy cười nói: “Đúng đúng đúng, ông chồng quản gia.”

Đường Hạo Tuấn rõ ràng rất thích câu ông chồng quản gia này của cô, khóe miệng hơi cong lên.

Tống Vy nhìn anh, hỏi: “Vậy mấy người đi đón mấy người Giang Hạ, anh đã bảo bọn họ trở về chưa?”

“Chưa.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Anh bảo bọn họ ở lại gần đó, nhà họ Giang đã không muốn rời đi, nhưng anh có thể phái người canh chừng ở gần chỗ bọn họ, âm thầm bảo vệ bọn họ, như vậy, Kiều Phàm muốn làm gì, cũng phải suy nghĩ, đương nhiên, chỉ cần Kiều Phàm không làm ra hành động làm hại đến bọn họ, người của anh cũng sẽ không đi quấy rầy bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của bọn họ.”

Tống Vy cảm thấy cũng đúng: “Cứ như vậy đi, chuyện giữa nhà họ Giang với Kiều Phàm, cho dù thế nào, cũng phải đối diện để giải quyết, anh sắp xếp như vậy rất tốt, có thể bảo vệ nhà họ Giang, lại không cản trở ân oán giữa nhà họ Giang và Kiều Phàm, rất tốt.”

Chỉ cần nhà họ Giang không có chuyện gì, những thứ khác, cô không cần phải quan tâm.

Giống như Hạo Tuấn nói, từ giây phút Giang Hạ quyết định ở lại, mấy người Giang Hạ có lẽ đã nghĩ đến sẽ có hậu quả gì.

Đã như vậy, cô không cần nhúng tay vào quá nhiều.

“Em nghĩ như vậy không sai.” Đường Hạo Tuấn khen thưởng gật đầu.

Tống Vy dở khóc dở cười nhìn anh: “Bình thường có phải anh nghĩ em suy nghĩ không chu đáo về chuyện nhà họ Giang với Kiều Phàm?”

“Vẫn luôn nghĩ.” Đường Hạo Tuấn cong môi trả lời: “Em quá để ý nhà họ Giang, hận không thể xây một lô cốt để bảo vệ nhà họ Giang ở trong đó, nhưng suy nghĩ này không đúng, tương đương với việc em cắt đứt ân oán của nhà họ Giang với Kiều Phàm, nếu như vậy, ân oán của bọn họ mãi không thể giải quyết hoàn toàn được.”