Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1982



CHƯƠNG 1982

“Đúng thế, vì vậy tớ không ra tay, chính là không muốn khiến bọn họ có gánh nặng tâm lý. Nếu tớ ra tay giúp đỡ, sau này bọn họ chắc chắn sẽ trả nợ gấp bội, mà với hoàn cảnh gia đình hiện tại của bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy, cho dù lấy thứ gì ra để cảm ơn tớ, bọn họ cũng cảm thấy không đủ, sau đó cả đời đều sống trong sự cảm kích với tớ, đó không phải là thứ tớ muốn thấy.”

Trần Châu Ánh ừ một tiếng: “Cậu nói không sai, có điều cậu thật sự đứng nhìn vậy sao?”

Tống Vy cụp mi xuống: “Đương nhiên không phải, dì nói bọn họ sẽ có cách đối phó với Kiều Phàm, cho nên tớ tạm thời sẽ không ra tay, tớ muốn xem xem rốt cuộc bọn họ làm như thế nào, nếu cuối cùng bọn họ quả thực không thể đối phó với Kiều Phàm thì tớ đương nhiên có thể ra tay làm giúp bọn họ. Nếu không được, tớ sẽ bảo Hạo Tuấn cưỡng chế ra tay, cho dù thế nào, tớ cũng không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì được.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Trần Châu Ánh cũng cảm thấy có lý: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tớ còn có chút công việc chưa hoàn thành, cậu thì sao?” Tống Vy nhìn cô ấy, chuyển đổi chủ đề.

Trần Châu Ánh mỉm cười: “Thật là trùng hợp, tớ cũng có một chút.”

“Vậy hay là chúng ta đến phòng sách làm việc một chút, dù sao thời gian đến hội quán vẫn còn sớm.” Tống Vy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói.

Bởi vì hôm nay là ngày các thí sinh trưng bày tác phẩm trang phục nên không cần tới hội quán sớm như thường lệ.

Đôi mắt của Trần Châu Ánh sáng lên khi nghe thấy lời nói của Tống Vy: “Được, tớ đang mệt mỏi vì làm việc một mình không có tinh thần, bây giờ cậu nói như vậy, tớ đương nhiên phải đồng ý, đi đi đi.”

Cô ấy hăng hái đứng lên, kéo lấy cánh tay của Tống Vy.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Chậm một chút, chậm một chút.”

Hai người rời khỏi phòng và đi đến phòng sách.

Cùng lúc đó, ở trong nước.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên nhận được một bức thư thần bí, sau khi anh mở thư ra, nhìn thấy nội dung bên trên, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.

Trình Hiệp đang ngồi ở chiếc bàn làm việc nhỏ bên cạnh thấy vậy, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, sao vậy? Có phải là bức thư này có vấn đề gì sao?”

Vừa rồi phía quầy lễ tân nhận được một lá thư gửi đảm bảo từ bưu điện, nói là gửi cho tổng giám đốc.

Vì vậy, tổng giám đốc bảo anh ta xuống lấy lên.

Nói ra cũng kỳ quái, hiện tại đã là năm nào rồi, người gửi thư rất ít, thông thường đều là kiểu mà các ngân hàng lớn gửi thẻ tín dụng cho khách hàng mới dùng cách gửi thư qua bưu điện.

Người bây giờ muốn nói cho người khác biết điều gì đó đều sẽ gửi tin nhắn, video, email.

Vì vậy, khi nghe lễ tân nói có thư của tổng giám đốc, anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nghĩ xem lão cổ hủ nào còn gửi thư, sau đó anh xuống dưới xem thử mới phát hiện phía trên căn bản không có địa chỉ gửi thư, chỉ có địa chỉ nhận thư, điều này khiến người ta rất khinh ngạc.

Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tổng giám đốc sau khi đọc xong thư, Trình Hiệp càng cảm thấy bức thư này có vấn đề.

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp đang đặt câu hỏi, sau đó đưa lá thư trong tay qua: “Câu tự xem đi.”

Trình Hiệp đứng dậy giơ tay nhận lấy, cúi đầu nhìn bức thư.

Nhìn thấy nội dung bên trên, anh ta cũng vô cùng sửng sốt: “Đột nhiên là thư do Đường Hạo Minh gửi.”

Anh ta rất quen thuộc với nét chữ trên lá thư này, vừa nhìn đã biết là của Đường Hạo Minh.