CHƯƠNG 1986
Ở phía bên kia, Tống Vy và Trần Châu Ánh đã đến hội quán nơi tổ chức cuộc thi
Vừa mới bước qua cửa lớn thì đã có một nhân viên đi về phía họ: “Xin chào cố vấn Tống, cố vấn Trần.”
“Có chuyện gì không?” Trần Châu Ánh hỏi người nhân viên đó trước.
Người nhân viên gật đầu rồi trả lời: “Có chuyện quan trọng mà bên tổ chức muốn chúng tôi thông báo cho các cố vấn, đó là cuộc thi hôm nay sẽ bị hủy bỏ, các cố vấn tới phòng hội nghị phía trước để họp.”
“Cuộc thi bị hủy bỏ sao?”
“Họp sao?”
Tống Vy và Trần Châu Ánh kêu lên cùng một lúc.
Người nhân viên vâng một tiếng: “Đúng vậy.”
“Là vì có cuộc họp nên mới hủy bỏ cuộc thi sao?” Tống Vy khó hiểu hỏi.
Người nhân viên gật đầu: “Đúng vậy, bên phía tổ chức nói như vậy.”
“Xem ra cuộc họp sẽ kéo dài rất lâu, nếu không làm sao phải hủy bỏ cuộc thi chứ.” Trần Châu Ánh xoa cằm, lẩm bẩm nói.
Tống Vy nhìn người nhân viên: “Cô có biết có chuyện gì mà lại họp không?”
Người nhân viên lắc đầu: “Cố vấn Tống, cô làm vậy là đang làm khó tôi rồi, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao biết được nội dung của cuộc họp đó chứ, bên phía tổ chức chỉ bảo tôi chuyển lời đến các cố vấn.”
“Là như vậy sao, cảm ơn nhé!” Tống Vy nói với người kia.
Người nhân viên xua tay rồi quay người đi.
Trần Châu Ánh nhìn bóng lưng của cô ta: “Tống Vy, cậu nói xem thế này có phải kỳ lạ quá không, việc họp hành không phải đáng lẽ nên được thông báo trước sao, tại sao đến sáng hôm nay mới thông báo chứ? Trước khi chúng ta đến đây cũng không nghe phong thanh gì chuyện sẽ có cuộc họp.”
Cằm Tống Vy hơi hếch lên cao: “Đúng là hơi kỳ lạ thật, nhưng có thể là do có chuyện gì đó xảy ra bất ngờ nên mới vội vàng thông báo là sẽ có cuộc họp. Được rồi, tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù là có chuyện gì, chúng ta đi qua đó thì cũng sẽ biết thôi, đi nào.”
“Cậu nói cũng phải.” Trần Châu Ánh nhún vai, quay người theo cô, đi về phía một căn phòng hội nghị.
Hai người tới có thể coi là khá muộn, lúc tới bên trong phòng họp đã có rất nhiều người, tất cả đều là các cố vấn ban giám khảo.
Trần Châu Ánh là người giỏi giao thiệp, vừa ngồi xuống đã nghiêng người hỏi một cố vấn giám khảo ở bên cạnh, xem nội dung của buổi họp hôm nay là gì.
Cô thật sự đã hỏi được đúng người, vị cố vấn giám khảo kia thật sự biết được một số chuyện và nói cho Trần Châu Ánh biết.
Sau khi biết được có chuyện gì, cô lại quay người sang nói những chuyện vừa hỏi được cho Tống Vy.
Tống Vy nghe xong, vô cùng kinh ngạc: “Sẽ kết thúc sớm Cuộc thi thiết kế cho thanh niên châu Á lần này sao?”
“Đúng vậy, Lisa nói thế, chú của Lisa chính là tổng thư ký của bên tổ chức, tin tức này có lẽ không sai đâu.” Trần Châu Ánh nghiêm túc gật đầu.
Tống Vy cắn môi: “Tớ không nghi ngờ sự chân thực trong lời nói của Lisa, chỉ là tớ đang nghĩ vì sao lại phải kết thúc sớm cuộc thi? Cuộc thi của ban giám khảo chúng ta còn chưa bắt đầu, rốt cuộc ai là người thiết kế trang phục ra mắt cho những vận động viên xuất hiện trong Lễ khai mạc Đại hội thể thao thế giới?”
“Cái này thì chịu, để xem một lát nữa đơn vị tổ chức nói thế nào.” Trần Châu Ánh lắc đầu rồi nói tiếp: “Chắc là bọn họ cho chúng ta một lời giải thích, nếu không tất cả những người ở đây sẽ không cho qua đâu. Những người làm cố vấn giám khảo năm nay đều là những nhà thiết kế nổi tiếng của các nước, nếu không phải để giành được suất thiết kế trang phục cho Lễ khai mạc của Đại hội thể thao thế giới thì còn lâu mới có người chịu làm chức giám khảo này. Vì thực ra giải thưởng của cuộc thi này cũng không phải quá lớn, so với việc lãng phí thời gian ở đây thì thà tự thiết kế trang phục để mở thêm mấy show nữa còn hơn.”