Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1990



CHƯƠNG 1990

Mặc dù cô chưa từng đến nước J nhưng lúc ở Học viện Thiết kế Hoàng gia Yahill thì cũng có học sinh của nước J này.

Vậy nên kiểu lễ tiết này cô cũng đã từng bắt gặp ở những bạn học nước J, đây là cách hành lễ của bọn họ đối với giáo viên hướng dẫn, nói là một kiểu lễ tiết ở nước J để thể hiện sự tôn trọng, bình thường đều làm với những trưởng bối tôn kính hoặc giáo viên chứ không làm vậy với những người bằng vai phải lứa.

Vậy nên khi nhìn thấy Yamamoto Kayako hành lễ như vậy với mình, Tống Vy vô cùng kinh ngạc.

Trần Châu Ánh ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Có chuyện gì vậy?

Không ngờ người phụ nữ này lại hành đại lễ với Tống Vy, cô ta điên rồi sao?

Lúc này Tống Vy cũng vô cùng bối rối, không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để khiến nhà thiết kế đến từ nước J kia lại hành lễ lớn như vậy với mình.

Trong lúc Trần Châu Ánh và Tống Vy còn đang hiểu không có chuyện gì thì nhà thiết kế đến từ nước J kia đã đứng thẳng người, mỉm cười nói chuyện với Tống Vy: “Mợ chủ Đường, rất vui được gặp cô.”

Một câu mợ chủ Đường khiến Tống Vy lập tức hiểu ra.

Hóa ra không phải là cô đã làm gì khiến nhà thiết kế đến từ nước J này phải hành đại lễ với cô, mà là vì cô là vợ của Đường Hạo Tuấn.

Nói thế cũng có nghĩa là, nhà thiết kế đến từ nước J kia là vì Đường Hạo Tuấn nên mới hành lễ như vậy với cô.

Trần Châu Ánh cũng hiểu ra, cô bĩu môi: “Cô Yamamoto, không phải là sếp Đường có ân huệ gì với nhà cô đấy chứ?”

Yamamoto Kayako gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch tập đoàn Đường thị lúc trước đã từng đầu tư vào doanh nghiệp trang sức của gia đình tôi nên cũng coi như là ân nhân của gia đình Kayako, vợ của Chủ tịch Đường thì đương nhiên cũng là ân nhân của gia đình Kayako tôi, nên nhận một lễ đó của tôi.”

“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy nhanh chóng hiểu ra.

Quả nhiên là có liên quan đến Đường Hạo Tuấn nên cô ta mới đối xử với cô như vậy.

Nếu không, chỉ dựa vào việc cô và Trần Châu Ánh đi cùng với nhau như vậy thì có lẽ cô Yamato này cũng sẽ không có thái độ gì tốt với cô.

Trần Châu Ánh lườm một cái: “Nếu sếp Đường đã là ân nhân của nhà Kayako các cô thì sao lúc trước cô không đến chào hỏi Tống Vy mà để tới bây giờ mới chạy đến? Cô không thấy là hơi giả tạo sao, theo lý mà nói, sếp Đường là ân nhân của nhà Kayako các cô thì không phải ngay từ đầu khi nhìn thấy Tống Vy, cô đã nên tới chào hỏi cô ấy sao?”

Yamamoto Kayako thờ ơ nhìn cô một cái: “Trước đây tôi không hề biết mợ chủ Đường chính là vợ của chủ tịch Đường, vậy nên từ trước đến giờ tôi không tới chào hỏi mợ chủ Đường, nếu tôi được biết từ sớm thì tôi cũng không để lâu như vậy, mợ chủ Đường, mong cô lượng thứ cho tôi.”

Tống Vy xua tay: “Không vấn đề gì, thực ra cô có tới chào hỏi hay không cũng được, dù sao ân tình cũng là ân tình, mà cuộc thi thì là cuộc thi.”

Yamamoto Kayako mỉm cười: “Mợ chủ Đường thật là rộng lượng.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.” Tống Vy cười đáp trả: “Được rồi cô Kayako, nếu không có chuyện gì thì tôi và Châu Ánh tạm biệt trước, một lát nữa chúng tôi còn có việc.”

“Vâng, mợ chủ Đường đi cẩn thận.” Yamamoto Kayako gật đầu.

Còn Trần Châu Ánh thì cô ta coi như không biết.