Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1995



CHƯƠNG 1995

Tống Vy cười cười: “Thôi đừng, Tô Thu đã chết, tớ cũng không muốn nằm mơ thấy bà ta đâu, về phần Lâm Quốc Thần, tớ lại không quen biết, sau này khi ông ta ra tù, hai bên cũng chẳng có dịp gặp lại, nên tớ không cần bọn họ phải cảm ơn, được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, sắp đến biệt thự rồi.”

Cô ngó ra ngoài cửa sổ xe, biệt thự đã hiện ra trước mắt không xa.

Sau khi tới biệt thự, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó trở về phòng của mỗi người nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái và tinh thần, chuẩn bị nghênh đón trận đấu ngày mai.

Tới chiều, Tống Vy nghỉ trưa được hai tiếng thì thức dậy, lập tức nhận được điện thoại của Đường Hạo Tuấn.

Chuyện này khiến Tống Vy vô cùng ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Ông xã, sao anh lại gọi điện cho em giờ này?”

Ngày thường, anh lúc nào cũng gọi cho cô vào buổi tối, bởi vì lúc đó bọn họ đã bận việc xong.

Thế nên anh rất hiếm khi gọi cho cô vào ban ngày.

Nhưng giờ anh lại gọi tới, thật sự rất khó để người ta không hoài nghi, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn lại bình tĩnh cười một tiếng, nói: “Anh nghe ban tổ chức báo lại rằng trận đấu của bọn em phải kết thúc sớm, có thật thế không?”

Tống Vy giật mình: “Thì ra anh cũng biết tin này nên mới gọi điện tới à, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ.”

Mà cũng đúng, Đường Hạo Tuấn cũng là một trong số những nhà đầu tự của cuộc thi này, nếu ban tổ chức cuộc thi có hành động gì, nhất định phải thông báo với phía đầu tư.

Thế nên Đường Hạo Tuấn biết trận đấu phải kết thúc sớm cũng chẳng có gì lạ.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, phải kết thúc sớm, nên từ ngày mai, bọn em không cần tiếp tục làm giám khảo nữa, mà sẽ trở thành tuyển thủ, cùng các giám khảo khác tranh tài với nhau, quyết định xem ai sẽ có tư cách thiết kế cho lễ phục mở màn của đại hội thể thao thế giới.”

“Anh biết rồi, ngày mai anh sẽ mang sắp nhỏ tới đó cổ vũ cho em.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy kinh ngạc trợn trừng hai mắt: “Tới cổ vũ cho em?”

“Ừ. “

“Nhưng ngày mai đâu phải cuối tuần.” Tống Vy khó hiểu hỏi: “Với lại ông xã, anh không bận hả.”

“Tạm thời không bận, tập đoàn sắp tiến hành kiểm kê, nên anh sẽ có một khoảng thời gian rất nhàn nhã, khi nào kiểm kê xong, mới bận tiếp.” Đường Hạo Tuấn vừa nói, vừa khẽ nhếch môi mỏng: “Yên tâm đi, anh đã có tính toán cả rồi, không cần cảm thấy anh vì em mà bỏ mặc tập đoàn không quan tâm.”

Nghe anh nói vậy, Tống Vy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, em chỉ sợ anh vì tới cổ vũ cho em mà tạm thời đặt tập đoàn Đường thị qua một bên, nếu vậy thật em sẽ cảm thấy rất tội lỗi.”

“Sẽ không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc nhẹ đầu.

Tống Vy gật gù: “Được, vậy mai bọn anh tới đây đi, cụ thể mấy giờ đến nơi? Nếu được em sẽ tới đón mọi người.”

“Trưa mai.” Đường Hạo Tuấn nhớ lại chuyến bay mà Trình Hiệp đã đặt, trả lời cô.

Hàng lông mày xinh đẹp của Tống Vy cau lại, sau đó thở dài tiếc nuối: “Giữa trưa à, vậy em không đi đón được rồi, có khi còn đang giữa trận thi đấu cũng nên.”