Lúc này Tống Vy không biết trong lòng mình có cảm giác gì, tóm lại có chút không quá thoải mái, cô cụp mắt xuống che khuất nỗi buồn bã trong mắt rồi bắt máy.
Nhưng không đợi cô nói chuyện thì trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lâm Giai Nhi: “Hạo Tuấn, không phải cậu nói hôm nay sẽ đến bệnh viện với em à, sao bây giờ vẫn chưa đến?”
“Cô! Cô Lâm, tôi không phải là Đường tổng.
” Tống Vy vuốt tóc bên tai, có chút xấu hổ mở miệng nói.
Lâm Giai Nhi ở bên kia nghe thấy người nói chuyện không phải là Đường Hạo Tuấn mà là một người phụ nữ, nụ cười trên mặt lập tức lạnh xuống, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Vậy xin hỏi cô là! ”
“Chúng ta đã gặp nhau, tôi là Tống Vy.
” Tống Vy ngồi ở mép giường trả lời.
Lâm Giai Nhi nắm chặt điện thoại trên tay, trên mặt lạnh băng còn có một chút méo mó: “Thì ra là cô Tống, nhưng vì sao cô ở chỗ của Hạo Tuấn lại còn nghe điện thoại của Hạo Tuấn?”
Tống Vy nghe thấy giọng nói của cô ta mang theo sự chất vấn thì cười khổ một tiếng, giải thích nói: “Chuyện là thế này, cô Lâm, bởi vì Đường tổng bỗng phát sốt, cho nên tôi! ”
“Cho nên cô đã đến chăm sóc cho Hạo Tuấn sao?” Lâm Giai Nhi híp mắt cắt ngang lời Tống Vy.
“Cũng không phải, là! ”
“Được rồi, cô không cần phải nói nữa!” Lâm Giai Nhi lại cắt ngang lời Tống Vy, tay đặt trên chăn lập tức nắm chặt lại.
Tống Vy đoán được cô ta đã hiểu lầm gì đó, cô định giải thích một lần nữa thì phát hiện cô ta đã cúp máy.
“Xong rồi!” Tống Vy vỗ trán, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy thì cô đã không giúp Đường Hạo Tuấn nghe điện thoại.
Cho dù Lâm Giai Nhi liên lạc được với Đường Hạo Tuấn thì cũng chỉ lo lắng, sẽ không hiểu lầm gì, hiện tại cô nghe điện thoại thì lại làm hỏng việc.
Tống Vy có chút đau đầu thở dài, sau đó cô quyết định đi xuống dưới lầu tìm dì Vương, nói dì Vương giải thích với Lâm Giai Nhi một chút, cô tin lời dì Vương nói thì có lẽ Lâm Giai Nhi sẽ nghe lọt tai đúng không?
Tống Vy nghĩ vậy thì đặt điện thoại xuống, cô nhìn Đường Hạo Tuấn một chút rồi ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Dì Vương đang xem tivi với Tống Hải Dương, bà ta nhìn thấy Tống Vy đi xuống thì vội vàng đứng lên: “Cô Tống, cô đã lau người cho ông chủ xong rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Tôi lau xong rồi, tình hình của Đường tổng tốt hơn nhiều, hô hấp không còn dồn dập nữa.
”
Thậm chí anh còn có sức ôm cô nữa.
“Vậy là tốt rồi.
” Dì Vương thở phào vỗ ngực, cười nói.
Tống Vy cắn môi dưới.
Dì Vương nhìn ra được cô muốn nói lại thô nên nhẹ nhàng hỏi: “Cô Tống sao vậy?”
“Tôi đã làm sai một chuyện.
” Tống Vy nhéo lòng bàn tay, kể lại cuộc nói chuyện với Lâm Giai Nhi.
Dì Vương nghe xong thì không thèm để ý xua tay: “Tôi thấy không sao cả, không cần quan tâm đến cô ta.
”
“Mặc kệ sao?” Tống Vy kinh ngạc há miệng: “Nhưng cô ta đã hiểu lầm tôi và Đường tổng! ”
“Không sao cả, ông chủ của chúng tôi và cô ta không có gì cả, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.
” Dì Vương không đồng tình.
Tống Vy nghe vậy thì kinh ngạc: “Đường tổng và Cô Lâm không có gì cả?”
“Đúng vậy.
” Dì Vương gật đầu.
“Nhưng! ” Tống Vy còn chưa nói xong thì tiếng chuông cửa đã cắt ngang.
“Cô Tống, có muốn nói gì thì lát nữa rồi nói, tôi đi mở cửa trước.
” Dì Vương nói với cô một câu, sau đó đi ra mở cửa.
Tống Vy nhìn bóng dáng của bà ta thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra cô không dựa vào dì Vương được rồi, thôi đi, sau này cô sẽ tìm cơ hội tự giải thích với Lâm Giai Nhi.
Nhưng vừa rồi dì Vương nói Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Tuấn không có gì cả, chẳng lẽ bởi vì Đường Hạo Tuấn vừa hủy hôn ước với Tống Huyền nên chưa kịp ở bên cạnh Lâm Giai Nhi?
Tống Vy đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có cảm giác góc áo của mình bị kéo, cô cúi đầu nhìn thấy Tống Hải Dương.
.