CHƯƠNG 2057
Tống Vy trợn mắt: “Anh bớt đi, căn bản không phải như vậy, bọn trẻ rõ ràng là không chịu được chúng ta quấn nhau như này mới rời đi đó được không hả, đã nói với anh, cũng đâu phải là một chuyện.”
“Vậy cũng không sao, em có thể coi như là một chuyện.” Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười.
Tống Vy vừa tức vừa buồn cười: “Vậy cũng không được, ít nhất bây giờ không được, buổi tối về phòng rồi nói.”
Mắt của Đường Hạo Tuấn rõ ràng đã sáng lên.
Tống Vy mỉm cười, kiễng mũi chân, lại nói một câu vào bên tai của anh: “Buổi trưa, em không phải đã nói rồi sao, buổi tối anh muốn cái gì cũng được.”
Nói xong, cô sau khi cười một tiếng thì xoay người đi về phía ngoài ban công.
Đường Hạo Tuấn giơ tay, vốn muốn kéo cô lại, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Bởi vì câu nói đó của cô, đã đủ rồi.
Buổi tối muốn cái gì cũng được, vậy anh có phải có thể bảo cô mặc loại quần áo mà anh muốn nhìn không?
Đáy mắt vụt qua tia sáng, khóe miệng của Tống Vy cong lên, cũng rời khỏi ban công.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Đường Hạo Tuấn giao An An cho chị Trương.
Hải Dương và Dĩnh Nhi có người giúp việc chăm sóc, cho nên không cần người làm ba mẹ như bọn họ quá nhọc lòng.
Sau khi không có việc gì nữa, Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy về phòng.
Thấy dáng vẻ nôn nóng đó của anh, Tống Vy cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có hơi căng thẳng.
Bởi vì cô biết, với dáng vẻ kích động hiện nay của anh, tối nay có thể cô có hơi không chịu nổi, sẽ bị anh dày vò.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tống Vy không có ý lùi bước, cô đã đồng ý với anh, tối nay sẽ ở bên anh.
Cho nên cho dù ngày hôm sau có mệt không dậy được, cô cũng phải thực hiện lời hứa đã hứa với anh.
Quả nhiên tối đó Đường Hạo Tuấn đã dày vò Tống Vy gần chết.
Chắc là vì biết Tống Vy ba ngày tiếp theo cũng không cần tới hội quán thi đấu, cho nên anh mới không nương tay.
Sau đó buổi sáng ngày hôm sau, Tống Vy thật sự không dậy nổi.
Cô không cần nghĩ nhiều cũng biết, Trần Châu Ánh chắc chắn sẽ lại cười nhạo cô.
Có điều may mà còn có An An, chỉ cần có An An, sự chú ý của Trần Châu Ánh sẽ phân tán một ít, sẽ không giống như trước đây, cười nhạo cô rất lâu.
“Tỉnh rồi à?” Khi Tống Vy nghĩ tới chuyện này, cửa phòng đột nhiên bị người khác đẩy ra, Đường Hạo Tuấn bê một cái khay đi vào.
Một mùi thơm nức mũi từ trong khay tỏa ra, khiến bụng của Tống Vy không nhịn được mà kêu một tiếng.
Cô có hơi đỏ mặt sờ cái bụng của mình, lại nhìn cái khay trong tay Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên giường: “Đói rồi sao?”
Tống Vy ừ một tiếng, giọng nói có hơi khàn mà đáp lại: “Có một chút.”
Có thể không khàn sao, có thể không đói sao?
Tối qua bị anh dày vò thành như này.