CHƯƠNG 2059
Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Vậy em cử động một chút thử xem.”
“Thử thì thử.” Tống Vy nói, để cái bát trong tay xuống, vén chăn muốn xuống giường.
Kết quả một cử động này đã kết thúc tại đó, rất không thoải mái.
Đường Hạo Tuấn thấy cô như vậy, lập tức rất xót: “Được rồi, đừng động nữa, tại anh, không nên kích em.”
Tối qua anh rất rõ mình có lực đạo gì, cho nên đương nhiên biết cô hôm nay có thể cử động được hay không.
Mà thấy cô vừa rồi cậy mạnh như vậy khiến anh không nhịn được mà kích cô.
Kết quả nhìn thấy cô không thoải mái thì tới cuối người xót vẫn là anh.
Day huyệt thái dương, trong lòng Đường Hạo Tuấn rất hối hận trước hành vi vừa rồi, nếu không cô cũng sẽ không đau.
Tống Vy dựa vào trong lòng Đường Hạo Tuấn, ngẩng đầu đôi mắt hơi đỏ nhìn anh: “Đương nhiên tại anh, nếu không phải anh tối qua… em sẽ như vậy sao?”
Ngay cả xuống giường cũng không được, mất mặt chết đi được.
“Được được được, tại anh, đều tại anh.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, lần nữa đổ hết cái sai lên người mình.
Tống Vy đánh vào ngực của anh: “Đương nhiên tại anh.”
Đường Hạo Tuấn lại lần nữa gật đầu: “Ừ, tại anh.
“Được rồi, mau bế em qua đó.” Tống Vy không nói anh nữa, đẩy vai của anh, ý bảo anh mau bế cô ra ban công.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên nghe lời của cô và làm theo, cúi người bế ngang cô lên, đi về phía ban công.
Ở ban công có ghế xích đu, ngồi trên đó, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài một cách rất dễ.
Đường Hạo Tuấn đặt Tống Vy lên ghế xích đu, còn chu đáo đắp chăn mỏng cho cô: “Như vậy có lạnh không?”
Tống Vy lắc đầu: “Không lạnh.”
Bây giờ đã ấm dần lên rồi, huống chi còn có hành vi chu đáo này của anh, cho nên cô sao lạnh được.
“Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn nghe thấy cô nói không lạnh thì gật đầu yên tâm: “Em bây giờ ngồi ở đây, anh đi xuống bảo người chuẩn bị ít điểm tâm và hoa quả, như vậy có thể vừa ăn vừa nhìn, vừa hay hôm nay bên ngoài có nắng, có thể ở đây phơi nắng, tốt cho cơ thể.”
Đường Hạo Tuấn nhìn ban công sáng tỏ bên ngoài rồi nói.
Tống Vy gật đầu ừ một tiếng: “Được, vất vả cho chồng rồi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Anh là chồng của em, có gì vất vả chứ? Ở đây đợi anh, anh rất nhanh sẽ quay lại.”
Nói xong, anh hôn một cái lên trán của cô, sau đó xoay người rời đi.
Tống Vy điều chỉnh tư thế ngồi, lại chỉnh chăn mỏng ở phần dưới, sau đó nhìn về phía bãi cỏ bên ngoài.
Phòng của cô ở tầng 3, là tầng cao nhất của biệt thự, ban công cũng lớn nhất, view vô cùng đẹp.
Nhìn một cái thì có thể thu trọn phong cảnh bên ngoài vào trong mắt.
Ánh mắt của cô quét một vòng thì nhìn thấy mấy người ở trên bãi cỏ bên ngoài.
Đó chính là Trần Châu Ánh và chị Trương, còn cả An An, và mấy vệ sĩ bảo vệ bên cạnh.