CHƯƠNG 2062
Tống Vy đỏ mặt nhận lấy ly sữa: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Đường Hạo Tuấn biết cô ngại, khẽ mỉm cười: “Được, anh không nói nữa.”
Tống Vy không thèm lườm anh, thu lại ánh mắt, sau đó nghĩ đến điều gì đó, lông mày hơi nhíu lại: “Cũng không biết bên phía Giang Hạ thế nào rồi, hai ngày hôm nay cậu ấy không liên lạc với em, không biết tốt hay xấu.”
“Không phải là chuyện xấu.” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân trả lời.
Tống Vy nhìn anh: “Tại sao?”
“Thường không có tin tức gì mới là tin tức tối nhất.” Anh khẽ mấp máy môi nói: “Nếu như nhà họ Giang thật sự có chuyện gì, không thể không liên lạc với em, cho dù Giang Hạ không liên lạc, ba mẹ của cô cũng sẽ liên lạc, nhưng bọn họ đều không liên lạc với em, điều này có thể chứng tỏ, bọn họ không có chuyện gì, nên em đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng không có tin tức gì, em không biết tình hình của họ sao rồi, trong lòng mới không yên tâm.” Tống Vy day thái dương, có chút hao tổn tâm trí nói.
Đường Hạo Tuấn an ủi: “Không có gì phải lo lắng, không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần bọn họ không có tin tức gì, vậy tất cả nên nghĩ theo hướng tích cực, ngoài ra, không phải anh đã sắp xếp người ở gần chỗ bọn họ để âm thầm bảo vệ bọn họ rồi sao, người của chúng ta cũng không truyền đến tin tức nhà họ Giang có gì không ổn, vậy chứng tỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Giang đều đang ổn.”
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, lúc này Tống Vy mới yên lòng: “Anh nói đúng, là em tự mình dọa mình.”
“Được rồi, anh biết em quan tâm đến nhà họ Giang, nhưng cũng đừng khiến mình lo lắng như vậy nữa.” Đường Hạo Tuấn đưa tay ra xoa đầu cô nói.
Tống Vy cười: “Được được được, ông chồng quản gia của em, em không suy nghĩ linh tinh nữa là được chứ gì?”
“Vậy mới đúng.” Đường Hạo Tuấn hơi hất cằm lên.
Sau đó, điện thoại của anh reo lên.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra liếc nhìn, lông mày hơi cau lại.
“Sao vậy?” Tống Vy dừng uống sữa, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Lông mày Đường Hạo Tuấn dãn ra: “Là mẹ ruột của Đường Hạo Minh gọi điện thoại cho anh.”
“Mẹ của Đường Hạo Minh?” Tống Vy vô cùng ngạc nhiên: “Bà ta gọi điện thoại cho anh làm gì?”
Bà Đường từ sau khi Đường Mãnh chết đã rời khỏi nhà họ Đường, không biết đi đâu, người giống như mất tích.
Nếu như không phải bây giờ Đường Hạo Tuấn nói bà ta gọi điện thoại đến, Tống Vy cảm thấy mình sắp quên mất người này rồi.
Đối với bà Đường cũ này, Tống Vy không có ác cảm, nhưng cũng không thích.
Cô không thể quên được chuyện bà Đường cũ này gọi cô đến quán cafe để nói chuyện, cả buổi nói chuyện bà Đường cũ kia đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, thực sự ấn tượng sâu sắc.
Đương nhiên, ngoài chuyện này thì bà Đường cũ cũng không làm chuyện xấu gì với cô.
Nên cô chính là kiểu không thích cũng không ghét.
“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Nhưng sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Đường, thì không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, theo lý mà nói, bà ta không nên liên lạc với anh khi không cần thiết, nhưng bây giờ lại liên lạc với anh, có lẽ là có chuyện gì đó.”