Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2081



CHƯƠNG 2081

Nhưng không nghĩ tới, cuộc thi của mẹ vẫn chưa kết thúc, hạnh phúc của chúng đã tới đột ngột như vậy, thật khiến người ta vui vẻ.

“Mẹ, chúng ta đi đâu chơi ạ?” Tống Hải Dương ngẩng cái đầu nhỏ, chớp mắt nhìn Tống Vy hỏi.

Tống Dĩnh Nhi cũng kéo tay Tống Vy: “Đúng vậy mẹ, chúng ta đi đâu?”

“Chuyện này…” Tống Vy sững sờ, vì cô căn bản chưa từng nghĩ tới muốn đi đâu.

Sau đó, cô cũng nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Ông xã, chúng ta đi đâu?”

Ba mẹ con ánh mắt như nhau nhìn mình, khiến Đường Hạo Tuấn bất giác khẽ cười một tiếng: “Anh cũng không biết đi đâu, nhưng mục đích chủ yếu của hôm nay là chơi với hai đứa, cho nên đi đâu liền do hai đứa quyết định, thế nào?”

Tống Vy tán thành gật đầu: “Không sai, các con cảm thấy thế nào?”

Cô nhìn sang hai đứa bé.

Hai đứa bé đương nhiên là tán thành một trăm hai mươi lần.

Tống Dĩnh Nhi vội giơ tay: “Thủy cung, Dĩnh Nhi muốn đi thủy cung, xem thật nhiều thật nhiều cá voi to.”

Cô bé mở rộng vòng tay, làm động tác thật nhiều thật nhiều.

Tống Hải Dương đè tay cô bé xuống: “Không được, đến trung tâm khoa học kỹ thuật, con muốn xem thật nhiều khoa học kỹ thuật cao.”

“Thủy cung.”

“Trung tâm khoa học kỹ thuật.”

“Thủy cung!”

“Trung tâm khoa học kỹ thuật!”

Hai đứa bé lại bắt đầu tranh cãi đến nơi nào.

Thấy chúng tranh giành đến đỏ mặt tía tai, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn vội vàng mỗi người ôm một đứa sang.

“Hai đứa làm gì vậy?” Tống Vy trầm mặt: “Sao lại cãi nhau?”

Đường Hạo Tuấn cũng cau mày: “Tình cảm của các con không phải luôn rất tốt sao, chuyện gì vậy?”

Tống Dĩnh Nhi nhìn ngón tay: “Dĩnh Nhi muốn đi thủy cung, nhưng anh muốn đi trung tâm khoa học kỹ thuật.”

Tống Hải Dương không nói, chỉ cúi đầu.

Bây giờ rất áy náy vừa rồi đã cãi nhau với em gái.

Tống Vy thở dài: “Cho nên chỉ vì nơi muốn đi không giống nhau mà như vậy?”

Tống Dĩnh Nhi cũng cúi đầu.

Lúc này, Tống Hải Dương bóp tay, như đã đưa ra quyết tâm gì đó, ngẩng đầu nói: “Nếu không thì không đi trung tâm khoa học kỹ thuật nữa, đi thủy cung đi, con là anh, nên nhường em gái.”

“Anh…” Tống Dĩnh Nhi cảm động nhìn Tống Hải Dương.

Tống Vy lại cau mày: “Không được.”

“Tại sao?” Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cùng nhìn cô.

Tống Vy lại dịu dàng nhìn Tống Hải Dương: “Hải Dương, mẹ biết con là đứa bé ngoan, cũng biết con sẽ nhường em, nhưng không phải cái gì cũng có thể nhường, vì con không lớn hơn em gái bao nhiêu cả, các con đều lớn như nhau, cho nên con không cần vì em gái mà khiến mình tủi thân, hiểu không?”