Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2089



CHƯƠNG 2089

Không sao cả, không bao lâu nữa anh sẽ biến cô trở lại như xưa.

Dù sao thì anh cũng đã biết ai đã thôi miên cô.

Đương nhiên, chuyện này không vội, ít nhất, chờ anh xử lý xong một số chuyện trước cũng không muộn.

“Anh Kiều.” Lúc này, một y tá đẩy một chiếc xe đẩy đi tới lịch sự chào Kiều Phàm, người đang đứng ở cửa suy nghĩ về điều gì đó.

Đôi mắt của Kiều Phàm lóe lên, anh thu lại suy nghĩ và định thần lại, quay đầu nhìn y tá, khẽ gật đầu: “Xin chào.”

“Chào anh Kiều, đã đến lúc thay băng rồi.” Y tá cười nói, sau đó nghi ngờ nhìn anh: “Mà này, anh Kiều, sao đột nhiên anh lại xuống khỏi giường bệnh vậy? Còn đứng ngây ngốc ở cửa?”

“Không có gì đâu, tôi chỉ nhìn thấy một người thôi.” Kiều Phàm đẩy chiếc kính mới được cắt lại trên sống mũi và khẽ đáp.

Cô y tá liền gật đầu: “Ra vậy, vậy tôi đỡ anh vào.”

“Không cần.” Kiều Phàm lắc đầu: “Tôi có thể tự đi.”

Nói xong liền dựa vào tường chậm rãi xoay người đi vào lại phòng bệnh.

Cô y tá nhìn bóng lưng tập tễnh của anh, nhún vai cũng không ép.

Dù sao, không phải cô chưa từng thấy một bệnh nhân có lòng tự trọng cứng cỏi và mạnh mẽ như thế này.

Lắc đầu bất lực, y tá đẩy xe chuẩn bị đi vào.

Y tá, bánh xe đẩy bị cấn thứ gì đó.

Cô y tá nhìn xuống, chỉ thấy những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, và ngạc nhiên nói: “Trời ơi, làm sao lại có mảnh vỡ thủy tinh ở đây? Anh Kiều, anh không dẫm lên phải không?”

Kiều Phàm đã vén chăn bông lên nằm trên giường bệnh, lạnh giọng đáp: “Không, mảnh vỡ đó có lẽ là do người khác vô tình làm, phiền cô dọn một chút.”

“Được.” Y tá nghe thấy câu trả lời của anh, mỉm cười gật đầu, sau đó đẩy xe vào thay thuốc cho anh.

Thay thuốc xong, y tá đi thu dọn mảnh vỡ ở cửa.

Kiều Phàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ giường bệnh, hơi hơi nheo mắt, đang suy nghĩ điều gì đó.

Anh biết người đang nghe trộm ở cửa là Giang Hạ, nhưng anh không có ý gọi Giang Hạ trở lại.

Bởi vì anh biết rất rõ, Giang Hạ nhất định sẽ không bình tĩnh.

Vì vậy, anh sẵn sàng để cô bình tĩnh.

Như Kiều Phàm đã nói qua điện thoại lúc nãy, lúc trước anh luôn sống trong hận thù, không thể nhìn rõ mọi thứ.

Vì vậy, anh mới không mảy mau đoái hoài làm tổn thương mọi người, đặc biệt là Giang Hạ.

Nhưng bây giờ anh đã dần thấm thía sự hận thù và nhận ra rằng cái chết của cha mẹ anh có thể không thực sự là lỗi của nhà họ Giang.

Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng anh thực sự đã yêu Giang Hạ, mà vẫn luôn yêu cô.

Vì vậy, bây giờ anh sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng anh yêu Giang Hạ, bằng lòng thử ở bên Giang Hạ.

Nhưng không có nghĩa là những tổn thương lúc trước anh gây ra cho Giang Hạ không tồn tại, cho nên anh muốn ở bên Giang Hạ cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Thứ nhất là mối hận thù giữa anh và nhà họ Giang vẫn chưa được hóa giải, thứ hai là trí nhớ và tình cảm của Giang Hạ dành cho anh vẫn chưa được khôi phục.