Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2162



Chương 2162

Giang Hạ lắc đầu: “Mẹ à, mẹ đừng có nói như vậy, hai người là ba mẹ của con, trách nhiệm của ba mẹ đương nhiên cũng là trách nhiệm của con. Huống hồ gì anh ta đã chỉ rõ muốn con, ba mẹ có thể làm gì được đây, cho nên hai người đừng suy nghĩ nhiều.”

“Mặc dù là nói như thế, nhưng trong lòng người làm ba làm mẹ ít nhiều gì cũng cảm thấy áy náy với con.” Mắt mẹ Giang đỏ hoe.

Giang Hạ cười nói: “Được rồi mẹ, không có chuyện gì đâu. Hơn nữa cũng không phải là con mãi mãi chăm sóc cho anh ta, con chỉ chăm sóc có mấy ngày mà thôi, bây giờ không còn chăm sóc nữa, cho nên con đã có thể thả lỏng rồi.”

Mẹ Giang hừ một tiếng: “Coi như cậu ta vẫn còn có chút lương tâm, biết tình trạng mang thai của con không tốt, cho nên để con nằm viện điều dưỡng sức khỏe. Nếu cậu ta cứ khăng khăng đòi con chăm sóc cho cậu ta, không nói tới chuyện đứa nhỏ không còn, ngay cả con cũng sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ nhớ đến mà mẹ đã sợ rồi.”

Đôi mắt Giang Hạ lóe lên: “Đúng vậy, coi như anh ta vẫn còn có chút lương tâm.”

Có lẽ cô biết sở dĩ anh ta làm như vậy là bởi vì tình cảm đối với cô.

Nếu không thì anh ta sẽ không quan tâm tình trạng mang thai của cô có tốt không, có vấn đề gì không.

Nhưng mà cô vẫn không nói những thứ này cho mẹ biết.

Nếu như mẹ biết thì đồng nghĩa với việc ba cũng sẽ biết.

Dựa vào tính tình nóng nảy của ba, nếu ba biết hiện tại Kiều Phàm rung động với cô thì chắc chắn ba sẽ nổi giận đùng đùng.

Hai mẹ con trò chuyện với nhau trong phòng bệnh khoảng một tiếng đồng hồ, sau khi y tá đánh thông báo Giang Hạ phải đi kiểm tra thai sản, lúc này hai mẹ con mới dừng cuộc trò chuyện mà đi làm kiểm tra.

Chờ đến khi kiểm tra thai sản trôi qua không bao lâu, Giang Hạ liên mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Mẹ Giang hiền từ nhìn gương mặt đang ngủ say của con gái mình, dịu dàng sờ lên tóc con gái, kéo chăn cho con rồi chuẩn bị trở về nấu canh, tối lại mang đến.

Lúc mẹ Giang mang theo túi đi ra khỏi phòng bệnh của Giang Hạ, mẹ Giang đột nhiên ngơ ngẩn cả người, bà dừng bước lại: “Sao cậu lại ở đây?”

Ngoài cửa có một người đang đứng đó, vừa lướt nhìn qua, hóa ra là Kiều Phàm ở phòng bên cạnh.

Lúc này Kiều Phàm không còn mặc đồng phục bệnh nhân như bình thường, mà là đổi thành một bộ quần áo thường ngày, kết hợp với kính mắt viền bạc trên sống mũi, trông có vẻ nho nhã lại đẹp trai.

“Tôi đến đây để tạm biệt.” Dường như Kiều Phàm cũng không ngờ là lúc này mẹ Giang vẫn còn chưa đi, sau khi sửng sốt một hồi, giọng nói có hơi nặng nề mà trả lời.

Mẹ Giang kinh ngạc nói: “Tạm biệt? Cậu thật sự sắp đi à?”

Kiều Phàm cụp mắt: “Ừm, cô ấy đã nói chuyện tôi muốn đi cho dì biết rồi à?”

Một câu dì làm mẹ Giang giật hết cả mình, ánh mắt nhìn anh ta lại càng thêm kỳ quái: “Cậu… cậu thế mà lại xưng hô với tôi như thế?”

Kiều Phàm lại ừ một tiếng: “Dì là người lớn, đương nhiên phải gọi như thế.”

“Đừng, vẫn nên thôi đi, tôi gánh không nổi đâu.” Mẹ Giang khoác khoác tay, ngoài cười nhưng trong không cười.

Đôi môi mỏng của Kiều Phàm mấp máy, dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói gì cả.