Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2200



CHƯƠNG 2200

Sau khi Đường Hạo Tuấn cảm nhận được thì buông cô ra, sau đó nhíu mày nhìn cô: “Sao lại mặc ít như vậy thì đã ra ngoài rồi?”

“Bởi vì muốn gặp anh.” Tống Vy nhìn anh rồi mỉm cười nói.

Anh lập tức không nghiêm nghị nổi nữa, sau khi khẽ thở dài, cởi áo khoác trên người ra khoác lên người của cô.

Áo vest của anh còn có độ ấm của anh, sau khi Tống Vy mặc vào, trên người lập tức trở nên ấm lên.

Đường Hạo Tuấn nắm tay của cô, bóp nhẹ: “Tay vẫn lạnh.”

“Lát nữa sẽ không lạnh nữa.” Tống Vy mỉm cười rồi nói.

Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay của cô: “Đi, đi vào trong trước.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Hai vợ chồng tay trong tay đi vào biệt thự.

Trong biệt thự ngăn cách gió lạnh bên ngoài, sau khi đi vào, Tống Vy hoàn toàn không cảm thấy lạnh nữa.

Cô muốn cởi áo khoác trên người ra, nhưng Đường Hạo Tuấn sau khi phát giác động tác của cô, lập tức ấn vai của cô, ngăn cô lại: “Mặc vào, lát nữa rồi cởi, bây giờ cởi dễ bị cảm.”

Anh đã nói nghiêm túc như vậy rồi, Tống Vy sao làm trái dụng ý của anh được, huống chi đây là anh đang quan tâm cô.

Vậy nên sau khi Tống Vy mỉm cười thì bỏ tay ra, không cởi nữa.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, lúc này mới hài lòng buông vai của cô ra, kéo cô ngồi xuống sô pha, sau đó gọi người giúp việc tới.

“Ông chủ, có gì căn dặn sao?” Người giúp việc đi tới trước mặt hai người, hai tay để ở trước bụng, cung kính hỏi.

Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi khẽ dặn dò: “Nấu canh gừng cho bà chủ.”

“A? Canh gừng?” Người giúp việc còn chưa đáp lại, Tống Vy đã mở miệng cắt ngang lời của người giúp việc.

Gương mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, rõ ràng rất không muốn uống canh gừng gì đó.

Tuy nhiên Đường Hạo Tuấn lại nhìn cô với vẻ mặt không cho phép từ chối: “Buộc phải uống, em vừa rồi ở bên ngoài bị lạnh một lúc, uống ít canh gừng làm ấm cơ thể cho em, tốt cho em.”

“Nhưng mà…”

Tống Vy vẫn muốn nói gì nữa, cố gắng khiến anh bỏ đi ý nghĩ bắt cô uống canh gừng.

Tuy nhiên anh căn bản không cho cô cơ hội này, búng nhẹ vào trán của cô rồi nói: “Không cho phép làm nũng, bắt buộc phải uống, không được thương lượng.”

Nói xong, anh hất cằm ra hiệu với người giúp việc: “Đi làm đi.”

“Vâng, ông chủ.” Người giúp việc liếc nhìn Tống Vy, sau khi trong mắt vụt qua ý cười thì xoay người đi vào bếp.

Tống Vy bắt được ý cười trong mắt người giúp việc, dẫu môi với anh: “Đều tại anh, vừa rồi cô ấy đã cười em.”

Môi của Đường Hạo Tuấn hơi cong lên: “Ai bảo em còn giống như trẻ con, muốn giở trò làm nũng để không uống canh gừng?”

“Ai giở trò chứ? Ai làm nũng? Em không có.” Tống Vy trợn to mắt phản bác.