Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2226



CHƯƠNG 2226

Vừa rồi ở trong bếp, anh cưỡng chế đè cô như vậy, cô không cựa quậy được, cả người mềm nhũn.

Vì để đứng vững, cô đương nhiên phải tìm thứ gì đó để túm.

Vậy nên quần áo của anh đương nhiên trở thành tay vịn tốt nhất, sau đó bị túm nhăn.

Nghĩ tới đây, Tống Vy ho khẽ một tiếng, sau đó không khách sáo mà lườm anh: “Được rồi, anh mau đi đi.”

Giọng điệu của cô mang theo vài phần thúc giục, tỏ ý anh đừng nói nữa.

Không chừng một lát nữa, anh còn nói ra những lời khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanh.

Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt đỏ bừng của Tống Vy, dáng vẻ xấu hổ và ngại ngùng tới đáng yêu thì khẽ cười một tiếng, sau đó anh cất bước rời đi.

Rất nhanh, cửa bếp chỉ còn lại Tống Vy và Trần Châu Ánh.

Sau khi nhìn thấy bóng người của Đường Hạo Tuấn hoàn toàn biến mất, cũng không có tiếng bước chân nữa, Trần Châu Ánh lúc này mới thở phào, vỗ lồng ng.ực nói: “Tốt quá rồi, sát thần cuối cùng cũng đi rồi.”

Sát thần?

Tống Vy nhướn mày: “Châu Ánh, cậu ở trước mặt tớ, nói chồng tớ là sát thần, cậu không sợ tớ cáo trạng sao?”

Cô cười như không cười mà nói.

Trần Châu Ánh nhìn cô, cười trừ he he: “Vy Vy, tớ biết cậu sẽ không, vậy nên mới dám nói như vậy.”

“Trước đây sẽ không, không đại biểu bây giờ sẽ không.” Tống Vy khoanh tay lại, cố ý dọa cô ấy.

Trần Châu Ánh nịnh nọt ôm lấy cánh tay của Tống Vy, làm nũng mà lắc lắc: “Aiya, Vy Vy tốt của tớ, cậu đừng như vậy mà, chúng ta là bạn tốt, bạn thân, cậu không thể hại chết tớ.”

Tống Vy dở khóc dở cười: “Sao lại là tớ hại chết cậu chứ, lẽ nào không phải cậu nhiều lời hay sao?”

Trần Châu Ánh lại cười he he: “Hết cách, thật sự là sếp Đường vừa rồi quá đáng sợ, ánh mắt anh ta vừa rồi nhìn tớ, hồn của tớ cũng bay mất rồi, đối với tớ mà nói, anh ta không phải là sát thần sao?”

Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Được rồi, tớ trêu cậu đó, sẽ không nói với anh ấy.”

“Tớ biết ngay Vy Vy là tốt nhất.” Trần Châu Ánh cười rồi dựa đầu vào vai của Tống Vy: “Có điều Vy Vy, cậu vẫn phải nói vài lời tốt đẹp cho tớ, tớ không cẩn thận nhìn thấy hai vợ chồng cậu hôn nhau còn gây ra động tĩnh, sếp Đường thật sự giận tớ không phải vì tớ nhìn thấy hai người hôn nhau mà là tớ gây ra động tĩnh làm phiền hai người, vậy nên khoảng thời gian tiếp theo, sếp Đường chắc chắn sẽ nhìn tớ không thuận mắt, tớ ở dưới áp lực như vậy, chắc chắn sống trong lo sợ, cậu nhất định phải giúp tớ ổn định cảm xúc của sếp Đường, tuyệt đối đừng để sếp Đường nhìn thấy tớ, tìm tớ gây phiền phức.”

“Yên tâm đi, anh ấy sẽ không thế đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Tống Vy thấy cô ấy sợ thành như vậy, buồn cười nói.

“Cái gì mà nói tớ nghĩ nhiều.” Trần Châu Ánh thẳng sống lưng, sắc mặt rất là nghiêm túc: “Điều tớ nói là sự thật, sếp Đường rất nhỏ mọn, các cậu chiến tranh lạnh lâu như vậy, không dễ gì mới làm hòa, lúc sếp Đường và cậu đang gần gũi, lại bị tớ không cẩn thận cắt ngang, trong lòng sếp Đường chắc chắn có oán khí với tớ, nhìn thấy tớ sẽ nghĩ tới chuyện tớ làm phiền chuyện tốt của anh ta, không làm khó tớ mới lạ.”

Thấy cô ấy nói chắc chắn như vậy, Tống Vy cũng không biết phải khuyên cô ấy kiểu gì rằng Đường Hạo Tuấn thật sự sẽ không làm khó cô ấy.

Tống Vy lắc đầu bất lực, khẽ cười nói: “Được rồi, nếu cậu cho rằng như vậy, vậy tớ để ý anh ấy, không để anh ấy làm khó cậu.”