CHƯƠNG 2235
Sau khi đọc tin nhắn hồi âm, Tống Vy cất điện thoại và nói với Kiều Phàm: “Đại Vệ đã ở bên ngoài, anh đi đi.”
“Vậy anh đi đây, hẹn tối nay gặp lại.” Kiều Phàm vẫy vẫy tay.
Tống Vy đáp lại bằng một nụ cười.
Kiều Phàm lướt qua cô và xách túi đi xuống cầu thang.
Tống Vy đứng ở góc tường nhìn anh ấy, dùng ánh mắt tiễn anh.
Tuy rằng cảm thán rồi, nhưng lúc này Tống Vy không khỏi lại cảm thán một lần nữa, sự thay đổi của Kiều Phàm thật sự quá lớn.
Trong quá khứ, khi anh ấy giả vờ là một người dịu dàng, mặc dù khiến mọi người không thể biết rằng anh ấy thực sự là một người u ám và điên cuồng, nhưng họ có thể cảm nhận được trong lòng anh giấu rất nhiều chuyện, vì ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.
Tuy rằng ánh mắt của anh ấy vẫn dịu dàng, nhưng trong mắt lại có rất nhiều thứ không trong sáng.
Đặc biệt là ở lúc sau, ngụy trang của anh ấy hoàn toàn bị vứt bỏ, sau khi khôi phục lại bản chất thật sự thì sự dịu dàng của anh ấy cũng không còn, trong mắt anh ấy toàn là hận thù, hung ác nham hiểm, khiến người ta khi nhìn thấy phải rùng mình.
Nhưng bây giờ, hận thù trong mắt anh không còn nữa, tất cả đều tiêu tan, thay vào đó là vẻ trong sáng chưa từng thấy.
Đúng vậy, trong sáng.
Ánh mắt của anh ấy rất trong sáng, tuy rằng vẫn không phải sự dịu dàng trước kia, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được tâm tư không sâu lắng như thế nữa.
Cả người anh trở nên thoải mái hơn, cái loại thoải mái mà nghĩ thoáng, thư thái và buông bỏ hơn.
Tuy rằng anh ấy không nói anh ấy buông bỏ cái gì, thoải mái cái gì.
Nhưng cô có thể đoán được anh đã buông bỏ thù hận với nhà họ Giang, thông suốt về cái chết của cha mẹ mình, nhà họ Giang không phải là hung thủ, họ chỉ là người gián tiếp mang hung thủ tới do hiệu ứng cánh bướm chứ không phải cố ý.
Anh ấy cũng hiểu rằng nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang khi đó, cả gia đình anh ấy đã không còn sống được bao lâu nữa, m.à tất cả sớm đã bị diệt hết, không để lại anh sống sót.
Nhà họ Giang không phải là hung thủ gi.ết ch.ết cha mẹ anh ấy, thậm chí còn là ân nhân.
Trong quá khứ, anh vẫn luôn cố chấp tự phong bế mình, sau khi xác định nhà họ Giang là kẻ thù đã hại anh, anh không thể nào suy nghĩ về chuyện năm đó theo những khía cạnh khác, bởi vì cái chết của cha mẹ anh đã tạo thành một nỗi ám ảnh, khiến anh không muốn bước ra ngoài, nhìn nhiều hơn nghĩ nhiều hơn.
Chính vì vậy anh ấy mù quáng hận nhà họ Giang hơn mười năm, rõ ràng yêu Giang Hạ, nhưng lại không cam lòng chấp nhận sự thật, hết lần này đến lần khác đẩy Giang Hạ ra xa, làm tổn thương trái tim cô ấy, rồi ngược lại, coi cô như thế thân của Giang Hạ, thậm chí vì thế mà đã làm rất nhiều điều sai trái.
May mắn thay, cuối cùng, những việc sai trái này không gây hậu quả nghiêm trọng.
Nếu không, bây giờ họ và Kiều Phàm thực sự không biết phải tự giải quyết thế nào.
Vì vậy, cô rất vui mừng khi bây giờ, người bị hận thù che mờ mắt, không thể suy nghĩ như Kiều Phàm, cuối cùng đã thoát ra khỏi hận thù và hiểu trong mười năm qua mình đã sai trái thế nào.
Thành thật mà nói, khi không có sự thù hận và ác ý, anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú, rất thu hút.
Cô mong anh ấy sẽ trở nên càng tốt hơn trong tương lai.
Chỉ không biết anh ấy sẽ hòa giải với nhà họ Giang như thế nào.
Bây giờ anh đã dập tắt được hận thù và gỡ bỏ được khúc mắc, chắc chắn sẽ không tiếp tục chiến tranh lạnh với nhà họ Giang nữa.
Sau tất cả, anh ấy đã nhận ra rằng người anh ấy yêu là Giang Hạ, còn có ý theo đuổi lại Giang Hạ.