CHƯƠNG 2274
“Em im đi.” Đường Hạo Tuấn phẫn nộ gầm nhẹ với cô: “Anh sẽ không nổ súng, anh đến đây là vì để cứu em ra ngoài, nếu như anh không cứu được em mà còn bởi vì không muốn bị Đường Hạo Minh uy hiếp mà nổ súng giết em, em cảm thấy anh có còn là đàn ông không hả?”
Đôi môi của Tống Vy hé mở, cô không lên tiếng, chỉ có nước mắt tuôn rơi như mưa.
Đường Hạo Minh nhìn bọn họ: “Cho nên, Đường Hạo Tuấn, cậu sẽ không tự giết mình?”
Nói đến đây, anh ta lại nhìn Tống Vy: “Vy Vy, em thấy chưa hả? Đây chính là người luôn miệng nói yêu em, kết quả thì sao chứ, ngay cả chết vì em mà cũng không đồng ý, người như vậy thật sự yêu em ư?”
“Anh im đi.” Tống Vy sụp đổ gào thét: “Anh ấy rất yêu tôi, Đường Hạo Tuấn rất yêu tôi, là tôi không cho phép anh ấy làm như vậy, tình cảm giữa chúng tôi căn bản không đến lượt anh chất vấn.”
“Rốt cuộc là do tôi chất vấn hay là do tôi nói trúng tim đen chứ?” Đường Hạo Minh a lên một tiếng, sau đó lại nhìn Đường Hạo Tuấn: “Đường Hạo Tuấn, tôi hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc là cậu có nổ súng không. Nếu như không, vậy thì đừng có trách tôi, dù sao thì tôi cũng không sống được nữa, đưa Vy Vy đi cùng cũng không tệ. Cậu biết đó, tôi rất yêu cô ấy, sau khi chúng tôi cùng nhau xuống dưới, nói không chừng còn có thể ở bên nhau.”
Anh ta trầm giọng nở nụ cười.
“Vô liêm sỉ.” Hai mắt Tống Vy đỏ bừng, cô nghiến răng trả lời: “Cho dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không cùng anh.”
“Không sao hết, đó là chuyện của sau này, chuyện sau này ai có thể nói chính xác được chứ. Nếu như chúng ta ở dưới với nhau trong một khoảng thời gian dài, em rung động với tôi thì sao?” Đường Hạo Minh điên cuồng cười.
Tống Vy lạnh lùng trả lời: “Anh nằm mơ đi, vĩnh viễn không có khả năng đó.”
“Vậy thì chúng ta thử xem?” Đường Hạo Minh đột nhiên lại bóp cò.
Cò súng phát ra âm thanh lập tức khiến tất cả mọi người ở đây hoảng hốt.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn thay đổi, ánh mắt híp lại thành một đường thẳng.
“Đường Hạo Minh, anh dám nổ súng!”
Đường Hạo Minh ngước mắt lên nhìn sang: “Có cái gì mà tôi không dám chứ? Đường Hạo Tuấn, từ nhỏ đến lớn, từ đầu đến cuối cậu đều ép tôi, rõ ràng tôi mới chính là đứa cháu đích tôn đời thứ ba nhà họ Đường, tại sao kết quả lại là cậu hơn tôi về mọi mặt. Cái gì cậu cũng hơn tôi, được ba mẹ yêu thương, ông nội coi trọng, ngay cả người yêu cậu còn cướp đi, thế giới này thật sự quá bất công.”
“Cho nên anh luôn hận Hạo Tuấn, cũng bởi vì đố kỵ có đúng không?” Tống Vy trào phúng.
Đường Hạo Minh a lên một tiếng: “Đúng vậy đó, tôi đang nghĩ tôi và cậu ta đều là con cháu nhà họ Đường, dựa vào cái gì mà tôi lại thua cậu ta.”
“Cho nên anh ấy có đáng chết không?” Tống Vy nổi giận chất vấn: “Mỗi một người sinh ra đều không giống nhau, liền mang ý nghĩa tương lai khác biệt. Anh sinh ra trong gia đình Đường Mãnh, bọn họ không yêu thương anh, đây không phải là do Đường Hạo Tuấn đã tạo thành, anh dựa vào cái gì mà đổ hết tất cả trách nhiệm về cuộc đời khó khăn của mình cho Đường Hạo Tuấn? Sự bất hạnh của anh không phải là do anh ấy tạo thành, anh không có tư cách gì trách móc anh ấy, thậm chí ngay cả tư cách đố kỵ với anh ấy anh cũng không có. Anh chính là một con sâu bọ trong khe cống, người khác không yêu thương anh, chẳng lẽ anh không biết tự yêu lấy mình, tự cố gắng vì bản thân mình? Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng làm như thế, chỉ biết trách móc tất cả mọi người, trách móc Hạo Tuấn. Có kết cục ngày hôm nay, đáng đời anh lắm.”
Lời nói này của Tống Vy đã đâm thẳng vào lòng người.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy như vậy, ánh mắt liền co rút mãnh liệt, anh rất muốn kêu cô đừng nói nữa, đừng kích thí.ch Đường Hạo Minh, nếu như Đường Hạo Minh nổ súng thì phải làm sao?