Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 283





Lâm Giai Nhi không nhận ra điều gì bất thường, lén nhìn anh rồi hỏi dò: “Hạo Tuấn, tôi nghe nói, “Trái tim của lửa” ở một cửa hàng trang sức dưới quyền cậu, là báu vật của cửa hàng đó đúng không?” 
Đường Hạo Tuấn nhếch cằm lên, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn sao?” 
“Có được không?” Lâm Giai Nhi căng thẳng, hai tay đan chặt lấy nhau. 
Đường Hạo Tuấn nhìn xuống rồi nói thẳng: “Khí chất của cậu không phù hợp để đeo những loại trang sức có tính tấn công như vậy, cậu cũng không điều khiển được nó.” 
Chỉ có những người như Tống Vy, có vẻ bề ngoài rất đẹp, có tính tấn công, hơn nữa còn có một dáng người bốc lửa thì mới điều khiển được “Trái tim của lửa”. 

Câu nói của người đàn ông vô cùng thẳng thắn, cũng chẳng khách sáo tẹo nào, biểu cảm trên mặt Lâm Giai Nhi cứng đờ.

Cô ta từ từ cúi đầu xuống để che đi sự xấu hổ trong mắt, thái độ trên mặt cũng hơi thất vọng: “Là như vậy sao, thế thì bỏ đi vậy.” 
Nhìn thấy Lâm Giai Nhi hơi thất vọng, Đường Hạo Tuấn mím môi, suy nghĩ một lát: “Ngoại trừ nguyên nhân đó ra thì nguyên nhân quan trọng nhất là “Trái tim của lửa” đã bị người khác mua mất rồi.

Nhưng tôi có thể tặng món trang sức có khí chất nhẹ nhàng hơn cho cậu” 
“Tốt quá” Lâm Giai Nhi gật đầu đồng ý, ánh mắt lại nhìn về màn hình livestream, lái sang chủ đề khác: “Hai người cô Tống sắp thi chung kết rồi, có lẽ là thiết kế trang phục dựa theo bộ trang sức này” 
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn qua điện thoại: “Có lẽ vậy?” 
“Như vậy tốt thật, tôi cũng muốn nhanh chóng hồi phục, đứng trên sân khấu của một cuộc thi piano” Lâm Giai Nhi xem livestream, ánh mắt khao khát nói. 
Đường Hạo Tuấn khẽ xoa đầu cô: “Sẽ như vậy thôi.” 
“Tôi nhận lời chúc của cậu.” Lâm Giai Nhi mỉm cười. 
Ở nơi tổ chức cuộc thi, bộ trưởng đã nói rất rõ ràng, bộ trang phục thiết kế lần này, đúng như Lâm Giai Nhi nói, phải đi kèm được với bộ trang sức đang xuất hiện trên màn hình lớn, thời gian là hai tiếng đồng hồ. 

Và để cho nhà thiết kế có cảm hứng sáng tạo tốt hơn, hội trưởng còn trực tiếp đem đến đây mẫu thật của bộ trang sức đó, đang được để ở trong phòng làm việc của phân hội trưởng.

Nhà thiết kế có thể tự tới đó xem thử để có thêm cảm hứng sáng tạo. 
Tống Vy nghe xong, hai mắt liền sáng lên. 
Mặc dù chỉ nhìn hình của món trang sức đó thôi, cô cũng tự tin mình có thể thiết kế ra một bộ trang phục, nhưng nếu đã có mẫu vật thật thì tội gì không đi xem chứ? 
Hơn nữa mẫu vật cũng rõ ràng hơn so với ảnh chụp, cô đi xem rồi biết đâu còn có thể thiết kế ra một tác phẩm còn tốt hơn thì sao? “Bộ trưởng, tôi muốn đi xem thử!” Tống Vy giơ tay, nêu lên mong muốn được đi xem mẫu vật thật.

Bộ trưởng không nói nhiều, lập tức đồng ý rồi để phân hội trưởng đưa cô đi.

Đi cùng cô còn có cả Tổng Huyền, lúc này cô ta đã vô cùng hoang mang, cả người như ở trên mây. 
Cô ta hiểu rất rõ, nếu mình không đi, ở lại hội trường nhiều người như vậy, nhất định sẽ phải một mình đối diện với rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. 
(D2 

Mọi người nhìn cô ta như vậy, cô ta càng cảm thấy áp lực hơn, không vẽ ra được gì cả.

Đi theo để xem mẫu vật biết đâu còn có được một chút cảm hứng. 
Trong lòng Tống Huyền mang theo tâm lý cầu may, cô ta hít sâu vào một hơi, cố đè nén sự hoảng loạn và lo lắng dưới đáy lòng, để bản thân trở nên bình tĩnh. 
Đển văn phòng làm việc của phân hội trưởng, Tổng Vy vừa bước vào đã nhìn thấy món trang sức được để giữa bàn làm việc, được bảo vệ cẩn thận trong một lớp kính cường lực.

Cô mấp máy môi khen ngợi: “Đẹp quá” 
Tống Huyền cũng bị món trang sức kia làm cho bất ngờ, hiếm khi cô ta không đối địch lại với Tống Vy..