Nhưng từ bạn mà cô nói này lại khiến anh không thích cho lắm.
Tuy anh đã sớm biết rằng, anh là một người bạn bình thường trong lòng cô, nhưng mỗi lần nghe thấy, đều khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy.
“Nhà thiết kế Tống, cô đã biết Tống Huyền thường xuyên sao chép ý tưởng từ lâu rồi sao?” Có một phóng viên hỏi.
Tống Huyền quay đầu, nhìn phóng viên kia bằng ánh mắt thâm độc.
Phóng viên kia còn thực sự bị ánh mắt của cô ta dọa cho giật nảy mình, rụt cổ lại cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với cô ta.
“Đúng vậy, tôi đã biết từ rất lâu rồi.” Tống Vy nhìn thấy như vậy, mỉm cười gật đầu: “Cho nên trước giờ tôi vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ, định nói ra vào trận chung kết ngày hôm nay.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Tống Huyền to gan đến mức sao chép cả của tôi ngay trong cuộc thi chung kết, cho nên tôi càng không thể bỏ qua cho cô ta.
Dù sao thì tất cả mọi người đều có trách nhiệm chống lại việc ăn cắp ý tưởng mà.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười.
Nhưng tràng cười này lọt vào trong tai Tống Huyền lại là cười nhạo cô ta, khiến cô ta không thể chịu được nữa, không ngừng gào thét, gào đến mức tất cả mọi người đều sững sờ.
Tống Vy biết, bây giờ tinh thần của Tống Huyền đã sụp đổ.
Dù sao thì chuyện bị vạch trần việc sao chép ý tưởng trước mắt cả chục triệu khán giả thế này, đổi thành ai thì cũng không thể chịu đựng nổi.
Phân hội trưởng cũng nhìn ra cảm xúc của Tống Huyền không ổn, bảo thư ký Vương đưa cô ta tới phòng y tế để ổn định cảm xúc trước.
Thư ký Vương đáp lại một tiếng, gật đầu làm theo.
Kết quả là vừa đi tới, Tống Huyền đã ngất xỉu.
Lần này không phải giả vờ, mà là ngất xỉu thật.
Khuôn mặt kia đã trắng tới mức gần như giấy trắng.
Hôm qua Tống Huyền ngất xỉu, tất cả mọi người đều lo lắng cho cô ta.
Nhưng hôm nay, không có một ai lo lắng cả, ai nấy đều đang xì xào bàn tán về cô ta.
Sau khi Tống Huyền rời đi, Tống Vy húng hắng hai tiếng, cất giọng lần nữa: “Đương sự của vụ việc sao chép ý tưởng đã ngất xỉu, nhưng chúng ta vẫn phải nói tới hình phạt dành cho cô ta.”
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Tống Huyền sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không những phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất trong giới thiết kế, đồng thời cũng đã vi phạm pháp luật.
Cho nên, Tổng hiệp hội ra lệnh phong sát Tống Huyền.
Từ giờ về sau, Tống Huyền không được làm bất cứ công việc gì trong ngành thiết kế nữa.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, không ai cảm thấy hình phạt này nghiêm trọng.
Đã sao chép nhiều bản thiết kế như vậy, không bị phong sát mới có vấn đề.
Tống Vy mỉm cười khẽ ấn tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó lại nói: “Ngoài việc đó ra, chúng tôi còn báo cả cảnh sát, kiện lên tòa.
Sẽ truy cứu chuyện ăn cắp ý tưởng của Tống Huyền tới cùng, lấy lại tất cả những lợi ích mà cô ta có được bằng cách ăn cắp ý tưởng trong nhiều năm qua, trả lại cho các nhà thiết kế gốc.”
“Nên như vậy.” Mọi người hét lên.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Tống Vy khom lưng, sau đó trả lại micro cho phân hội trưởng.
Sau khi nói mấy lời cảnh cáo các nhà thiết kế, dặn bọn họ lấy đây làm gương, phân hội trưởng cũng tuyên bố kết thúc.
Ai ai trong đám phóng viên cũng kích động vội vã rời đi, muốn nhanh chóng quay về biết bài đăng.
Bởi vì thứ bọn họ quay được, là scandal ăn cắp ý tưởng lớn nhất trong giới thiết kế.
Tin chắc rằng bọn họ sẽ không cần lo lắng về trang nhất trong khoảng thời gian tới nữa.
.