Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 298: Chúng Tôi Có Thể Bắt Cả Bà Đấy





“Kinh ngạc vì sao tôi lại biết cô là Mina có đúng không?” Phân hội trưởng phá lên cười nhìn cô. 
Tống Vy gật đầu. 
Phân hội trưởng đẩy kính lão trên sống mũi: “Ngày hôm kia giáo viên Mercedes của cô đã gọi điện nói cho tôi, sau đó buổi chiều hôm qua ông Mạc cũng nói chuyện Tống Huyền sao chép ý tưởng với tôi, nói rằng giải Kim Vũ cũng là sao chép ý tưởng mà có được, là sao chép của nhà thiết kế Mina.


Tôi liền nghĩ Mina không phải là cô sao, thể là..” 
“Thế là ông nói chuyện này với ban tổ chức cuộc thi giải Kim Vũ?” Tống Vy nhướn mày. 
Phân hội trưởng cười trả lời: “Đúng vậy, khi đó ban tổ chức giải Kim Vũ ngay lập tức quyết định nhanh chóng làm huy chương và giấy chứng nhận cho cô.

Dù sao thì tác phẩm mà Tống Huyền đoạt giải cũng là của cô cả.

Tin rằng lúc này trang web chính của giải Kim Vũ cũng đã thay đổi thông tin quán quân thực sự rồi.” 
Tống Vy cảm động ôm giấy chứng nhận vào lòng: “Cảm ơn phân hội trưởng” “Cô không cần cảm ơn tôi, đây vốn là những thứ cô nên nhận được.

Tới lúc đó cô cứ cố gắng hết sức trong cuộc thi quốc tế là được.” Phân hội trưởng vỗ bả vai cô. 

Đương nhiên Tổng Vy sẽ đồng ý. 
Sau đó, cô chào tạm biệt phân hội trưởng rồi rời đi, chuẩn bị quay lại bệnh viện đón con. 
Nhưng vừa đi tới cửa tòa nhà hiệp hội là cô liền khựng lại, lạnh lùng nhìn đám người ở phía trước cách đó không xa. 
Chỉ thấy ở đằng trước, hai mẹ con Tống Huyền và Tô Thu đang bị một đám người bao vây lấy. 
Trong đám người kia, có mấy phóng viên đang cầm máy quay, còn có hai cảnh sát đang mặc cảnh phục.

Hai cảnh sát một nam một nữ, lúc này đang đứng đối diện mẹ con Tô Thu, nhìn hai người với vẻ mặt khó coi.

“Bà Tô, mời bà tránh ra!”. 
“Tôi không tránh!” Tô Thu như một con gà mẹ đang bảo vệ con, giang hai cánh ra chắn trước mặt Tổng Huyền, kích động quát lên với hai cảnh sát: “Tôi không cho phép các người dẫn con gái tôi đi!” 

“Bà Tô, dẫn cô Tống đi là trách nhiệm của chúng tôi, tôi khuyên bà vẫn nên tránh ra đi” Nam cảnh sát sầm mặt nói với bà ta. 
Tô Thu lắc đầu thật mạnh: “Không, tôi không tránh đâu, mấy người muốn bắt con gái tôi, sao tôi có thể tránh được!” 
“Bà không tránh thì bà đang làm cản trở người thi hành công vụ chúng tôi, chúng tôi có thể bắt cả bà đấy, bà có biết không?” Nữ cảnh sát cũng nói với sắc mặt khó coi. 
Tô Thu cứ như không nghe hiểu, ôm lấy Tống Huyền đang cúi đầu ngồi trên xe lăn, vẫn sống chết không chịu tránh ra. 
Nhìn cảnh mẹ con tình thâm này, Tống Vy cười giễu cợt đi tới, đặt hoa và túi đựng huy chương cùng giấy chứng nhận sang một bên, sau đó nói: “Hai anh chị cảnh sát, kiên nhẫn với người cản trở thi hành công vụ làm gì, dẫn cả đi là được.” 
Nghe thấy giọng nói của cô, Tổng Huyền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào cô. 
Tô Thu cũng vậy, buông Tống Huyền ra, nhe nanh múa vuốt túm lấy Tống Vy: “Tống Vy, cái đồ đĩ điếm nhà mày, hại con gái tao, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu.”.