Lúc rời đi Tống Huyền còn quay đầu lại, nhìn Tống Vy với ánh mắt âm trầm, như đang khắc ghi Tống Vy vào tận trong tim vậy.
Tống Vy cũng không quan tâm, đợi xe cảnh sát đi xa rồi, cô mới thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt trở nên đau đớn, sau đó quay đầu kéo áo trên bả vai xuống.
Nhìn đầu vai tròn nhẵn đỏ bừng mộ mảng, Tổng Vy không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Tô Thu ra tay rất ác, bả vai đã sưng cả lên rồi, không mười ngày nửa tháng thì chắc chắn không khỏi hẳn được.
Đợi đấy, cô chắc chắn sẽ khiến Tô Thu phải bị giam giữ! Nghĩ rồi, Tống Vy lạnh lùng kéo áo lên, ôm lấy hoa và xách cái túi đặt trong góc, đi về chỗ đỗ xe bên đường.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tống Vy tới bệnh viện, đi thăm Kiều Phàm trước.
Lúc tới, trong phòng bệnh chỉ có Kiều Phàm và hai đứa trẻ, Giang Hạ không có ở đây.
Hai đứa trẻ đang đắp chăn, nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Tổng Vy không khỏi mỉm cười, sau đó nhìn về phía giường bệnh: “Kiều Phàm”
“Vy Vy, em tới rồi à” Kiều Phàm đặt quyển sách trong tay xuống, mỉm cười hiền hòa với Tống Vy đang đứng ở cửa.
Tống Vy ừ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại: “Giang Hạ đâu rồi?”
Nụ cười của Kiều Phàm bỗng chốc nhạt đi: “Ba mẹ cô ấy nói trong nhà có việc, bảo cô ấy về một chuyến”
“Vậy à”
Tống Vy gật đầu, đi tới bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống.
Ý cười lại xuất hiện trên khuôn mặt Kiều Phàm: “Chúc mừng em nhận được giải quán quân của cuộc thi nhé, Vy Vy"
“Cảm ơn”
Tổng Vy vén mái tóc.
Kiều Phàm đặt sách lên đầu giường: “Tôi đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh, Vy Vy, em có thể đỡ tôi đi được không?”
“Đương nhiên là được!” Tống Vy đồng ý ngay, đứng dậy muốn đỡ lấy anh ta.
Sau khi Kiều Phàm bước xuống, anh ta khoác tay lên vai cô.
Tống Vy chợt xuýt xoa một tiếng.
Kiều Phàm nghe thấy vậy, nét sâu xa trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một chút lo lắng: “Tống Vy, em làm sao vậy?”
“Anh đụng vào vết thương trên vai của tôi rồi” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy có hơi tái nhợt trả lời lại.
“Vết thương?” Kiều Phàm hơi sửng sốt trước, sau đó híp mắt lại: “Để tôi xem” Tống Vy cũng không từ chối, kéo áo xuống để lộ bờ vai.
Nhìn thấy bờ vai đã sưng lên của cô, đôi mắt sau kính của Kiều Phàm thoáng hiện vẻ âm u: “Ai đánh vậy?”
“Còn không phải là Tô Thu sao, bà ta trách tôi khiến Tống Huyền bị bắt, cho nên đánh tôi.
Vốn dĩ là đánh vào mặt tôi đấy, nhưng tôi lại tránh được, sau đó thì đánh trúng bả vai tôi” Tống Vy thở dài một tiếng rồi trả lời.
“Nhìn vết thương trên vai của em, e là Tô Thu muốn em bị hủy dung luôn” Kiều Phàm lạnh giọng nói.
Tống Vy nhún vai: “Chứ còn gì nữa, nhưng tôi cũng có thể lấy tội cố ý hành hung mà đẩy bà ta vào đồn cảnh sát.
Cho nên bây giờ tôi tới đây ngoài việc đón hai đứa trẻ thì còn phải kiểm tra thương tích nữa, sau đấy đi phán tội Tô Thu”.