“Chú sẽ xem các cháu như con ruột của mình, làm trọn nghĩa vụ của một người ba với các cháu, được không?” Đường Hạo Tuấn khẽ nhướng mi.
Tống Dĩnh Nhi không hiểu, chớp chớp mắt, chỉ đành hỏi điều mình muốn biết: “Sẽ đưa đón bọn cháu đi học sao?”
“Đương nhiên!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Dĩnh Nhi cười: “Sẽ đưa bọn cháu đi chơi chứ ạ? Khi cháu và anh bị bắt nạt, chú sẽ tới bảo vệ bọn cháu đúng lúc chứ?”
“Đúng vậy!” Đường Hạo Tuấn xoa đầu cô bé, trả lời không chút do dự.
Tống Dĩnh Nhi nhào vào lòng anh: “Anh ơi, em muốn chú Đường làm ba mình.”
Tống Hải Dương nhún vai: “Anh đồng ý cũng không làm được gì, phải mẹ đồng ý thì mới được, mẹ chấp nhận chú Đường thì chú Đường mới có thể trở thành ba chúng ta, nếu không chỉ có thể làm ba nuôi thôi.”
“Vậy tan học về em sẽ nói với mẹ, bảo mẹ đồng ý.” Tống Dĩnh Nhi nói với đôi mắt sáng rực.
“Ngây thơ!” Tống Hải Dương bĩu môi: “Em bảo mẹ đồng ý thì mẹ liền đồng ý chắc?”
Tống Dĩnh Nhi cảm thấy cũng phải, ánh sáng trong mắt biến mất: “Thế anh ơi, chúng ta phải làm thế nào?”
“Đừng lo, chỉ cần cháu và em thường xuyên nhắc tới chú trước mặt mẹ, mẹ các cháu sẽ đồng ý thôi.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô bé.
Ánh mắt Tống Dĩnh Nhi lại sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu nhất định sẽ thường xuyên nhắc tới chú!”
Để chứng minh bản thân nghiêm túc, cô bé còn vỗ vỗ lên bờ ngực nhỏ.
Đường Hạo Tuấn bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười, không kiềm được mà khẽ hôn lên trán cô bé một cái.
Tống Hải Dương ở bên cạnh tuy không nói gì nhưng cậu bé không thể không thừa nhận, bản thân cũng bị thuyết phục rồi.
Suy nghĩ muốn có ba trong lòng cậu bé không thua kém gì với Tống Dĩnh Nhi, mà dù ở phương diện nào, chú Đường cũng phù hợp với tiêu chuẩn một người ba trong lòng cậu bé.
Để chú Đường làm ba mình có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Còn chuyện mẹ nói trong lòng chú Đường đã có người mình thích, sau này sẽ kết hôn với người đó, cậu bé cảm thấy là giả thôi.
Ba nuôi và chú Đường đều tự mình thừa nhận thích mẹ, mẹ còn cho rằng chú Đường thích người khác, chắc chắn là đã bị ai làm cho hiểu lầm rồi.
“Tinh” Thang máy đã tới.
Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, lái xe tới trường mẫu giáo.
Đưa hai đứa trẻ vào lớp rồi tới công ty thì đã là hai tiếng sau.
Trình Hiệp đưa cho Đường Hạo Tuấn một tập tài liệu: “Tổng giám đốc, đây là mấy chuỗi công nghiệp lớn mà trước mắt doanh nghiệp Tống Thị vẫn đang vận hành.”
Đường Hạo Tuấn nhận lấy, lật ra xem, rồi lại gập vào, đưa cho anh ta: “Không tồi, rất chi tiết, chèn ép theo kế hoạch đi, trong ba ngày, tôi muốn thấy doanh nghiệp Tống Thị phá sản.”
“Rõ ạ!” Trình Hiệp đáp một tiếng, sau đó nhớ tới điều gì, lại nói: “Còn nữa, nửa tiếng trước phía nhà thiết kế Tống đã gửi bản vẽ cuối cùng của dự án đấu thầu qua, thư ký Lý đã chuyển tới email của anh rồi.”
“Biết rồi, tôi sẽ xem ngay.” Đường Hạo Tuấn nói, đẩy cửa văn phòng đi vào, tới ngồi sau bàn làm việc, mở máy tính ra.
Thấy bản thiết kế đặc sắc, bắt mắt kia, anh hài lòng nâng cằm lên, gửi kết quả xét duyệt của mình cho thư ký Lý.
Thư ký Lý báo lại cho Tống Vy.
Tống Vy biết được bản thiết kế của mình đã được thông qua, thở phào một hơi, mỉm cười, sau đó chuẩn bị làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã ba ngày, phiên tòa thẩm vấn của Tống Huyền bắt đầu rồi..