Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 557



CHƯƠNG 557

Lâm Giai Nhi luôn miệng chúc phúc cho cô và Đường Hạo Tuấn, nhưng kết quả thì sao, vừa nghe tin cô và Đường Hạo Tuấn kết hôn là liền uống say tới mức vào phòng cấp cứu. Hành động này rốt cuộc là đau lòng hay cố ý phá hoại đêm tân hôn của cô và Đường Hạo Tuấn?

E rằng chỉ có trong lòng Lâm Giai Nhi biết rõ.

“Được rồi, anh mau đi đi, đi sớm về sớm.” Tống Vy khẽ thở hắt ra, lùi ra khỏi vòng tay của người đàn ông.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi mới cầm áo khoác vắt trên ghế lên, đi khỏi phòng ăn.

Tống Vy cũng đi theo, tiễn anh ra tận ngoài biệt thự, nhìn theo anh lái xe đi xa, cô mới một mình quay trở về biệt thự.

Trong biệt thự trống rỗng im lặng, cho dù được trang trí rộn ràng nhưng cô cũng chẳng cảm thấy ấm áp một chút nào cả. Ngược lại còn cảm thấy có chút lạnh lẽo, tâm trạng vốn đang tốt cũng đã bay biến hết rồi.

Tống Vy xoa xoa cánh tay rồi quay lại phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn hai phần bít tết vẫn chưa được đụng tới trên bàn, cười khổ: “Đêm tân hôn, chú rể bỏ lại cô dâu đi thăm một người phụ nữ khác, thế này rốt cuộc là sao đây?”

Cô cầm dao nĩa lên, uể oải cắm nĩa vào miếng bít tết trong đĩa.

Tuy cô có thể hiểu được hành động đi gặp Lâm Giai Nhi của Đường Hạo Tuấn, vì dù sao họ cũng có tình cảm từ nhỏ, nếu như anh không đi lại thành ra quá vô tình.

Nhưng trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút khó chịu, bởi hôm nay là đêm tân hôn của cô mà, không ngờ rằng lại thành ra như vậy.

Tống Vy ăn hết bít tết với tâm trạng cay đắng, sau đó bưng đĩa vào phòng bếp rửa sạch.

Rửa xong, cô đi lên phòng ngủ trên tầng, tắm rửa nằm lên giường, định vừa vẽ bản thiết kế vừa đợi Đường Hạo Tuấn về.

Nhưng đợi tới tận một giờ sáng, Tống Vy ngáp liên tục, Đường Hạo Tuấn vẫn chưa trở về, điều này khiến cô không nhịn được mà cảm thấy bực bội.

“Đã nói là về sớm cơ mà, giờ đã bốn năm tiếng rồi.” Tống Vy lẩm bẩm, đồng thời lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Hạo Tuấn, định hỏi xem bao giờ anh về.

Kết quả là sau khi gọi đi, điện thoại của anh lại tắt máy.

Không còn cách nào, cô chỉ đành buông điện thoại, xoa huyệt thái dương. Kéo chăn ra nằm xuống, ngây người nhìn lên trần nhà, tưởng tượng xem rốt cuộc lúc này Đường Hạo Tuấn đang làm gì.

Suy nghĩ chừng một lúc, mắt cô nhòe dần, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.

Mà sau khi cô ngủ không lâu, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô.

Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra kêu cạch một tiếng, một thân hình cao to đi ngược lại ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, không bật đèn, đi thẳng tới bên giường.

Người đi vào dừng lại bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã ngủ được một lúc, khom xuống hôn lên khuôn mặt cô, lúc này mới đi về phía phòng tắm.

Ngày hôm sau, lúc Tống Vy tỉnh lại, nhận ra trên eo có một cánh tay đang ôm chặt lấy cô.

Thoạt tiên, cô sững sờ. Đợi sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, mới quay đầu lại nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy người đàn ông đang nhắm chặt đôi mắt nằm bên cạnh cô ngủ say, cô ngạc nhiên mừng rỡ, trừng to mắt: “Đúng là về rồi này!”