Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 567



CHƯƠNG 567

Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy, cũng nhìn về phía cô, dường như đang chờ cô giới thiệu.

Tống Vy cười gật đầu: “Đúng thế, anh ấy chính là chồng tôi.”

Nói rồi, cô giơ cao bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

Mặc dù đã có suy đoán, nhưng lúc này nghe thấy câu trả lời của Tống Vy, mọi người vẫn không khỏi kinh ngạc.

Thậm chí còn có người cảm thấy khó hiểu: “Sếp, hồi trước lúc cô với tổng giám đốc Đường nổ ra scandal, chẳng phải sau này tổng giám đốc Đường còn mở cuộc họp báo tuyên bố hai người không có quan hệ gì hết à? Sao bây giờ đã kết hôn rồi?”

Nghe thấy câu hỏi này, Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo Tuấn.

Vừa lúc Đường Hạo Tuấn cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như một chiếc giếng cổ.

Cho dù đã quen với ánh nhìn chăm chú của anh, giờ phút này Tống Vy cũng vẫn hơi đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Bởi vì đôi mắt của anh rất đẹp, nhìn lâu cứ có cảm giác như sẽ khiến người ta đắm chìm trong đó.

Tống Vy vội vàng rời mắt, vén lọn tóc để giấu bớt vẻ mặt ngượng ngùng của mình, lúc này mới trả lời: “Sau lần đó chúng tôi mới yêu nhau.”

“Vậy à.” Người kia gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.

Tống Vy đặt một ngón tay lên môi: “Cho nên chuyện tôi với tổng giám đốc Đường đã kết hôn, chỉ mọi người biết thôi nhé, đừng kể cho người khác đấy, phải giữ bí mật. Tạm thời chúng tôi còn chưa có ý định công khai.”

“Chúng tôi hiểu mà.” Mọi người kiềm chế cảm giác kích động trong lòng, gật đầu lia lịa.

Thật không ngờ sếp lại là vợ của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, đây thật sự là tin tức quá kích động lòng người.

Điều này có nghĩa là về sau chắc chắn công ty của họ sẽ có hợp tác với tập đoàn Đường Thị, như vậy xem ra tiền đồ của đám nhân viên bọn họ sẽ vô cùng tươi sáng rồi.

“Được rồi, chúng ta vào thôi.” Thấy mọi người đã hứa sẽ giữ bí mật, Tống Vy kéo tay Đường Hạo Tuấn đi vào văn phòng của mình.

Sau khi vào văn phòng, Đường Hạo Tuấn vừa đi về phía bàn làm việc của cô vừa quan sát văn phòng của cô: “Hơi nhỏ đấy.”

Tống Vy đang rót nước cho anh, nghe vậy thì không khỏi lườm anh: “Đương nhiên không thể so sánh với văn phòng của tổng giám đốc Đường rồi. Dù gì đi nữa em cũng đâu giàu có bằng anh.”

Nói xong, cô đặt ly nước trước mặt anh: “Sao tự nhiên lại muốn tới đón em?”

“Dẫn em ra ngoài ăn cơm, vừa vặn tối nay có thời gian.” Đường Hạo Tuấn bưng ly nước lên uống một ngụm: “Bù lại chuyện tối qua luôn một thể.”

Mắt Tống Vy sáng lên: “Được đấy.”

“Vậy thì đi thôi.” Đường Hạo Tuấn đặt ly nước xuống, vô tình liếc thấy áo khoác và túi xách được treo trên giá thì đi qua, lấy áo xuống rồi mở ra, muốn mặc áo cho cô.

Tống Vy nhận thấy hành động của anh nên cũng không từ chối mà đút tay vào tay áo.

Sau khi mặc áo khoác, cô bèn muốn đi lấy túi xách.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại né tránh, đeo túi xách của cô lên vai mình.

Thấy vậy, Tống Vy hơi ngẩn người: “Anh…”

Dường như biết cô sẽ nói câu gì, Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn thoáng qua túi xách bên hông mình: “Chồng đeo túi xách hộ vợ chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao? Đi thôi.”